Bước ra khỏi lầu học.
Tào Lộ vò đầu bứt tóc.
"Ôi vậy mà tớ cũng giơ tay lên hả trời! Nhưng mà tớ có biết hát đâu!"
"Hát bè nhỏ theo mọi người thì không có ai nghe ra được giọng của ai đâu." Thẩm Điềm nói nhỏ, Tào Lộ không dám tin: "Nhưng cậu sẽ ảnh hưởng tới người khác."
"Nhỏ tiếng chút nào."
Tào Lộ: "..."
Không! có! chơi! cái! trò! gian! lận! vậy! nha!
- ----
Trường học chìm trong màn đêm yên ắng, gió thổi mát lạnh xào xạc qua tán cây. Ba người Trần Vận Lương vừa đi ra khỏi lầu học thì đã nghe thấy tiếng kêu la của Tào Lộ thế nhưng giọng nói của bạn học sinh búi đầu lại nhỏ xíu xiu. Trần Vận Lương khoanh tay lại, nói: "Tớ đã nói rồi, cậu ấy rất đáng yêu mà."
Hôm nay cậu ấy là người giơ tay thứ ba.
Càng đáng yêu hơn.
Tầm nhìn của Chu Thận Chi lại rơi vào gáy của cô.
Tần Mạch bước dài về phía trước rồi khoác lấy cánh tay của Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm giật mình, quay đầu sang thì nhìn thấy Tần Mạch đang mỉm cười với đôi mắt sáng long lanh. Cô ngẩn người, Tào Lộ cũng há hốc mồm, Tần Mạch khẽ nhíu mày.
“Thẩm Điềm Điềm, tối nay rất là cảm ơn cậu luôn."
Thì ra là vì chuyện này, Thẩm Điềm vội lắc nhẹ đầu đang chuẩn bị mở lời, thì ánh mắt chợt trông thấy bóng dáng cao cao ở đằng sau bọn họ, bóng cây xà che lấy cậu.
Đôi mắt đào hoa của cậu đen sâu như mực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hop-anh-trang/2859744/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.