Chương trước
Chương sau
"Đi, chúng ta đi mua gì đó ăn để khích lệ mình thôi." Tào Lộ giữ chặt cánh tay của Thẩm Điềm, Thẩm Điềm nói: "Đợi chút."

Cô lấy điện thoại ra, chỉnh cho máy ảnh ở góc nhìn rộng.

Rất cố gắng cô mới có thể chụp được cả tên của mình và Chu Thận Chi chung một khung hình.

"Cậu chụp cả cái bảng luôn để làm gì? Chụp tên cậu thôi là được rồi." Tào Lộ ở bên cạnh ngó sát đầu vào xem, Thẩm Điềm vội cất điện thoại vào, nở nụ cười đáp: "Để khích lệ bản thân ấy mà."

Tào Lộ: "À, vậy tớ cũng chụp một tấm."

Cậu ấy lấy chiếc điện thoại của mình ra, tách tách chụp được một tấm ảnh.

Nhưng tấm mà Tào Lộ chụp chỉ chụp mỗi tên cậu ấy mà thôi.

Chụp xong cậu ấy kéo theo Tào Lộ đi về hướng cửa hàng tiện lợi, trước cửa hàng tiện lợi học sinh tụ tập rất đông. Vừa bước vào trong thì chợt nhìn thấy Chu Thận Chi và Trần Vận Lương đang đứng ở quầy thanh toán.

Trần Vận Lương vẫy tay với bọn họ, nói: "Lấy cái gì ăn đi, hôm nay cậu ta bao."

Cậu ấy chỉ tay sang Chu Thận Chi.

"Thật không?" Đôi mắt Tào Lộ sáng lên.

Chu Thận Chi đưa đôi mắt thờ ơ nhìn họ.

Nhịp thở Thẩm Điềm chợt ngưng lại vài giây còn người thì bị Tào Lộ kéo về phía tủ lạnh, Trần Vận Lương tựa lưng vào quầy hàng, nói: "Lấy cái mắc nhất ấy, không cần khách sáo đâu."

"Mới nãy Tần Mạch Mạch lấy của Häagen-Dazs đấy!"

Tào Lộ ngạc nhiên.

Cậu ấy nhìn sang chiếc tủ lạnh nhỏ ở bên cạnh rồi đưa tay lấy một hộp kem của Häagen-Dazs ra.

Chọc vào Thẩm Điểm vài cái.

Thẩm Điểm lắc đầu, cô chọn Kem Cây Xưa* dùng để giải khát tốt nhất.

"Điềm Điềm, cậu ngoan quá rồi đó." Tào Lộ nhỏ giọng, sau đó cậu ấy đem hộp kem mắc tiền kia đặt trên quầy thanh toán, nói với Chu Thận Chi: "Cảm ơn nha, đại ca."

Chu Thận Chi chỉ “ừ” một tiếng.

Thẩm Điềm cẩn thận đặt que kem của mình lên, hơi thở của người con trai ấy chỉ gần sát bên cô, cô cúi đầu xuống.

Chu Thận Chi nhìn cô.

"Chỉ chọn cái này thôi hả?"

Thẩm Điềm ừm đáp lời.

Chu Thận Chi gật đầu, một tiếng “ding” vang lên.

Đã thanh toán.

"Cảm ơn." Cô cầm lấy que kem của mình, Chu Thận Chi cũng đưa tay lấy chai nước khoáng lạnh đang toát ra hơi nước ra bên ngoài, ngón tay của cậu thon dài, chiếc nhẫn cũng bị dính một ít nước.

Thẩm Điềm không nhìn nữa, cô xé bao bì ở ngoài que kem cùng Tào Lộ bước ra.

Rất đông học sinh, cứ mãi chen tới chen lui và cũng không ít nữ sinh quay lại để ngắm nhìn Chu Thận Chi. Dù sao thì bảng đỏ vừa mới ra lò, còn về người này thì từ năm lớp 10 đến giờ chưa bao giờ rơi khỏi hạng nhất.

Khoảng thời gian học chung lớp với cậu, Thẩm Điềm phát hiện cậu không phải là một con mọt sách nhưng đối với rất nhiều việc do cậu vốn không có hứng thú, vậy nên toàn bộ sức lực cậu đều đặt vào việc học.

Thế nhưng nếu nói như vậy thì cũng không đúng lắm.

Cậu ấy thích đánh bóng rổ, hơn nữa lại thích đánh với những người ở bên ngoài trường.

Còn hút thuốc nữa!

"Thẩm Điềm Điềm, các cậu tiến bộ không ít nhỉ?" Trần Vận Lương đang nhai kẹo cao su, đi bên cạnh cô.

Thẩm Điềm ngẩng mặt lên.

"Tất cả đều là công lao của các cậu."

"Hahaha, cũng đúng." Cậu ấy bật cười rồi cho tay vào túi quần, đùa nói: "Đây cũng là lần đầu tiên tớ thấy có đứa con gái tiếp cận với Chu Thận Chi mà không phải là bị cậu ta mê hoặc."

Tim Thẩm Điềm đập mạnh liên hồi.

Tào Lộ khoác tay lên vai của Thẩm Điềm, nói: "Ngọt của tôi là từ lớp bình thường thi vào lớp chuyên đấy cậu ơi, tất nhiên là vì muốn thi đậu vào một trường đại học tốt rồi."

Trần Vận Lương nghe vậy.

Gật đầu, đưa tay nắm lấy đuôi tóc của Thẩm Điềm: "Thẩm Điềm Điềm chăm chỉ quá đi thôi."

Thẩm Điềm giật đuôi tóc mình về.

Rồi quay sang nhìn Chu Thận Chi.

Một tay của cậu đang để vào trong túi quần, tay thì cầm chai nước khoáng, biểu cảm tản mạn chậm rãi, nhẹ nhàng nhìn vào mắt cô.

Thẩm Điềm ngay lúc đó cũng bất ngờ.

Cô vẫn chưa kịp nói gì thêm.

Cậu đã quay nhìn sang nơi khác mất rồi.

Mấy người họ quay về phòng học, kem cũng đã ăn xong rồi, ăn xong kem thì môi của Thẩm Điềm cũng ửng đỏ, cô ngồi xuống ghế cùng Tào Lộ. Một lúc sau, Tần Mạch mang theo đề thi Anh văn bước vào, giao cho từng tổ phát ra. Sau đó cậu ấy cười tít mắt vỗ vỗ vào bàn của Thẩm Điềm: "Lần này thi tốt quá nha."

Thẩm Điềm mỉm cười.

Cầm lấy tay của cậu ta.

Tần Mạch chớp chớp mắt, vui vẻ quay về chỗ ngồi của mình.

Tào Lộ xích lại gần Thẩm Điềm.

"Con người Tần Mạch tốt ghê ha."

Thẩm Điềm gật đầu.

- ----

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Triệu Tuyên Thành cầm sách bước lên bục giảng, sau khi đặt sách xuống lại cầm đề thi lên, nói: "Kỳ thi lần này các em đều làm khá tốt, điểm trung bình cao ở lớp hai cũng rất nhiều thế nên chúng ta không được tự mãn."

"Trương Triệu Vân của lớp hai do lần này bị sốt nên phát huy không được tốt lắm nên chúng ta mới có cơ hội. Một vài bạn có thành tích vượt bậc là…"

"Trần Vận Lương, Thẩm Điềm, Tào Lộ, các em vỗ tay cho các bạn ấy nào."

Tiếng vỗ tay lác đác dần vang lên.

Trần Vận Lương tạo một dáng đứng thật là ngầu.

Thẩm Điềm có chút ngại ngùng, đôi tai hơi ửng đỏ.

Tào Lộ vỗ tay cùng với mọi người, ánh mắt sáng long lanh.

"Sau khi biểu dương xong các bạn có tiến bộ thì các bạn có thành tích tụt dốc chút nữa đến văn phòng gặp tôi, chúng ta đàm đạo một lát."

"Cuối cùng, chút nữa chúng ta sẽ phải đổi chỗ, các em dọn dẹp lại bàn mình một chút đi."

"Sao nói là không đổi mà? Sao tự nhiên lại đổi vậy?" Tào Lộ ngẩn người, nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Điềm, Thẩm Điềm cũng ngơ ngác, cô lắc đầu: "Tớ cũng không biết nữa."

Tào Lộ kêu khóc: "Cứu tôi, trời ơi tớ không muốn xa cậu đâu."

Giọng của Thẩm Điềm khe khẽ.

"Tớ cũng đâu muốn đâu."

Cô sẽ bị đổi đi đâu đây?

Có phải sẽ giống như lúc thi, cậu ở bàn đầu còn cô thì ở cuối lớp hay không?

Dự cảm của cô cũng khá là nhạy nếu không muốn nói là rất chuẩn.

Tên của cô được dán ở tổ bốn, bàn đầu vị trí sát ngay cạnh cửa sổ.

Còn vị trí của Chu Thận Chi và Tần Mạch vẫn không đổi, vẫn là bàn cuối cùng ở tổ một.

Trần Vận Lương quay người, nói: "Bé Ngọt của bọn mình cứ vậy mà đi rồi."

Thẩm Điềm cố nén lại nước mắt, nở ra nụ cười gượng gạo, cầm trên tay chiếc cặp, "ừm" một tiếng rồi đi về vị trí của mình.

Tần Mạch đưa tay lên vẫy vẫy cô.

Thẩm Điềm khẽ gật đầu.

Ánh mắt cô vẫn nhìn về phía cậu.

Cậu cũng nhìn cô rồi gật gật đầu.

Gật đầu theo một cách vô cùng lịch sự.

Thẩm Điềm khẽ mỉm cười, cúi đầu rồi đi về tổ bốn, bàn đầu tiên rồi ngồi xuống. Tào Lộ cũng chuyển sang đây, ngồi ngay bên cạnh cô và có lẽ đây là sự an ủi cuối cùng dành cho cô.

Tào Lộ ôm lấy cô.

"Có thể được ở cạnh cậu, tớ ngồi ở đâu cũng thấy ok hết, hơn nữa ở đây tầm nhìn cũng rất tốt, mấy lớp khác mà có đánh bóng rổ tụi mình đều xem được."

Thẩm Điềm im lặng vài giây.

"Cũng đúng."

Vị trí mới cứ thế mà được sắp xếp.

- ----

Tầm nhìn ở chỗ ngồi mới thật sự rất tốt.

Chữ ở trên bảng khi thầy giảng bài cũng hiện lên một cách rõ ràng hơn, thế nhưng Thẩm Điềm vẫn có chút thất vọng.

Ngày hôm nay khi tan học, trên tay cô cầm bảng thành tích, cặp thì đeo ở sau lưng. Chỉ có thể nhìn thấy được dáng người cao cao của cậu bước ra cửa chung với Trần Vận Lương.

Thẩm Điềm rảo bước nhanh hơn.

Nhưng khi cô vẫn chưa xuống cầu thang.

Thì bọn họ đã đi đến lầu hai rồi.

Thẩm Điềm cất bước chạy, đến cuối cùng lại dừng lại, thở gấp.

Việc đổi chỗ ngồi.

Chẳng khác nào đổi thành khoảng cách xa xôi như một ngân hà vậy.

"Điềm Điềm!" Tào Lộ khoác lấy tay cô từ phía sau, Thẩm Điềm quay người lại mỉm cười: "Đi thôi."

Chiếc đèn đường ở trên cao.

Với ánh đèn vàng cam chiếu xuống mặt đường.

Bóng cây liêu xiêu trong sân trường, Chu Thận Chi đi ở phía trước rất xa, Trần Vận Lương đang khoác tay lên vai của cậu. Cậu thì cúi đầu xuống, dường như đang gõ vào điện thoại, tay nghe được đặt buông trên cổ áo của cậu.

Ánh mắt của cô lúc nào cũng hướng về cậu.

Khi ra khỏi cổng trường.

Cậu đã ngồi lên xe buýt của trường và đi mất.

Thẩm Điềm và Tào Lộ đưa tay tạm biệt nhau rồi sau đó cũng đi về nhà.

Đã trễ thế này nhưng siêu thị vẫn còn rất đông người, ra ra vào vào, Trịnh Tú Vân đang thu tiền, bà nhìn cô: "Có thành tích rồi hả? Lại là từ dưới đếm lên đúng không?"

"Mẹ!" Thẩm Điềm dậm chân: "Con hạng 48 cả lớp, xếp hạng 80 cả khối đấy ạ! Con tiến bộ rồi!"

Động tác của bà Trịnh Tú Vân ngưng lại, có chút hoài nghi.

"Tiến bộ thật à?"

Thẩm Điềm gật đầu mạnh mẽ.

Trịnh Tú Vân đóng ngăn kéo tủ vào, khoanh tay lại: "Thành tích này cũng được quá rồi, không cần phải tiếp tục cố gắng nữa."

Thẩm Điềm: "..."

"Con lười đôi co với mẹ quá." Cô xoay người đi vào trong nhà.

Thẩm Xương Minh nhìn vợ mình một cái.

"Tốt xấu gì cũng nên khen con nó một chút chứ!"

Trịnh Tú Vân: "Con bé nó nỗ lực như vậy, có thật là chỉ muốn thi đậu vào trường đại học tốt thôi không?"

Thẩm Xương Minh: "Bà đang nói gì vậy?"

Bà Trịnh Tú Vân xoa bóp cổ mình.

"Đàn ông các người không hiểu đâu."

Thẩm Xương Minh: "..."

Tiếng loảng xoảng phát ra từ trong nhà, Thẩm Xương Minh lập tức chạy vào, Thẩm Điềm làm ngã thùng hàng lúc đi lên lầu, mấy chai hồng trà lạnh rơi ra ngoài sàn.

Cô đang nhặt chúng lên.

Thẩm Xương Minh cũng cúi người xuống nhặt, ông cầm lấy tay cô con gái: "Đi tắm nhanh đi, ở đây ba nhặt là được! Thi được thành tích tốt như vậy cuối tuần muốn đi đâu chơi thì nói với ba một tiếng, ba dành thời gian rảnh đi với con."

Khoé mắt Thẩm Điềm ửng đỏ.

"Không cần đâu ba, cuối tuần con muốn được ngủ nướng."

"Cũng được."

Thẩm Điềm quay người đi lên lầu, sau khi tắm rửa xong, cô lặp tức mở máy tính ra và ấn vào nhóm Căn cứ bí mật.

Trong nhóm chat rất mực yên ắng.

Không có ai nhắn gì cả.

Cô mở ảnh đại diện của Chu Thận Chi ra.

Ảnh đại diện của cậu có hơi tối, chắc là không online hay là cậu ẩn đi rồi?

Cô chống cằm.

Việc đổi vị trí chỗ ngồi.

Như thể chỉ có mình cô là chịu ảnh hưởng vậy.

Chốc sau.

Cô lấy cuốn nhật ký ra.

16.09

Cấy lại thi được hạng nhất nữa rồi.

Mình vẫn còn cách cậu ấy rất rất xa!

Còn nữa,

Mình! không! muốn! đổi! chỗ! ngồi! chút! nào!

- ----

Hôm sau khi tan tiết.

Thẩm Điềm đi vệ sinh chung với Tào Lộ, sau khi bước vào phòng vệ sinh thì vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng của Lâm Mang - bạn cùng bàn lúc trước của Hoàng Đan Ni, nói: "Tớ không muốn ngồi với Trần Vận Lương tí nào cả, cậu ta phiền thật đấy."

Hoàng Đan Ni: "Tớ cũng chẳng muốn chung bàn với Hoàng Oa Đầu, lên lớp cậu ta toàn ăn vụng trong giờ học."

Lâm Mang: "Nghe bảo lần chuyển chỗ này là do Tần Mạch đề xuất đấy! Cậu ta nói Thẩm Điềm và Tào Lộ thành tích tiến bộ nhiều như vậy, nên để cho bọn họ ngồi đầu bàn là thích hợp nhất. Hơn nữa tầm nhìn ở tổ bốn lại rất tốt, lại còn ở cạnh thao trường nữa, thoải mái biết bao."

"Cậu ta tốt với Thẩm Điềm và Tào Lộ quá nhỉ? Cậu xem Tào Lộ giờ cũng chẳng còn chơi với cậu nữa, cả ngày cứ dính lấy Thẩm Điềm và Tần Mạch thôi, hôm qua còn được Chu Thận Chi bao ăn kem nữa cơ." Ngữ khí của Lâm Mang cực kỳ ghen tị.

Hoàng Đan Ni: "Tớ đã nghỉ chơi với Tào Lộ lâu rồi, cậu ta nịnh bợ lắm."

"Hơ hơ."

"Từ năm lớp mười một Tần Mạch đã ở bên cạnh Chu Thận Chi. Dường như chẳng bao giờ bị đổi chỗ, tớ dám khẳng định, cậu ta chắc chắn thích Thận Chi, chỉ là không dám nói ra thôi."

Cạch...

Cửa phòng vệ sinh bên cạnh bị đẩy ra thật mạnh.

Thẩm Điềm nghe thấy động tĩnh, cũng nhanh chóng đứng dậy, mở cửa ra.

Tào Lộ tay chống lên hông đứng ở cửa phòng vệ sinh, Hoàng Đan Ni và Lâm Mang thì đứng ở trước bồn rửa tay. Bọn họ nhìn về Tào Lộ, Tào Lộ cũng chăm chăm nhìn bọn họ.

Khoé mắt của Tào Lộ ửng đỏ, cô trừng trừng nhìn Hoàng Đan Ni.

"Cậu nói ai nịnh bợ?"

Hoàng Đan Ni lúc đầu có chút chột dạ nhưng sau đó trông thấy biểu cảm của Tào Lộ như vậy, hai người họ quen biết nhau đã lâu. Cậu ta biết rõ ba mẹ của Tào Lộ đang ầm ĩ đòi ly hôn, ba của cậu ấy cũng bị cắt chức rồi. Vậy nên biểu cảm của Đan Ni lại càng thách thức hơn.

"Ai trả lời thì là người đó."

Dứt câu, cậu ta kéo theo Lâm Mang ra ngoài. Tào Lộ ngay lập tức đuổi theo, Thẩm Điềm cũng nhanh chóng chạy ra ngoài nhưng sau khi ra ngoài thì cô thấy Tào Lộ đã dừng lại.

Thẩm Điềm bước đến bên cạnh cậu ấy.

"Tào Lộ."

Tào Lộ giờ mới sực tỉnh, khoé mắt cậu ấy vẫn đang đỏ ửng nhìn Thẩm Điềm.

"Tớ không sao đâu. Cứ coi như tớ không có người bạn đó là được."

Thẩm Điềm dang tay ôm chầm lấy cậu ấy.

Tào Lộ ngẩn người một lúc rồi kéo tay của cô: "Đi nào, chúng ta đi cảm ơn Tần Mạch nào."

Sau đó thì dẫn Thẩm Điềm bước vào lớp, cậu ấy kéo hẳn cửa sổ của bàn cuối tổ một ra.

Xoẹt...

Tần Mạch quay đầu.

Chu Thận Chi đang chống cằm xem sách cũng phải đưa mắt nhìn lên, ánh mắt của cậu chút uể oải.

Hơi thở Thẩm Điềm như ngưng lại.

Tào Lộ chống tay trên cửa sổ nói với Tần Mạch: "Mạch Mạch, cảm ơn cậu đã đổi chỗ ngồi cho bọn tớ."

Tần Mạch ngơ ngác, một lúc lâu sau cậu ấy mới bật cười, đôi mắt xinh đẹp ấy vô thức nhìn sang Thẩm Điềm, Thẩm Điềm cũng nhìn về phía Tần Mạch.

Đôi mắt Tần Mạch cong cong.

"Thẩm Điềm Điềm, cậu phải cố lên."

Trong đầu Thẩm Điềm đột nhiên vang lên câu nói của Lâm Mang.

Cậu ấy chắc chắn thích Chu Thận Chi.

Cô mím chặt môi, khẽ mỉm cười.

"Ừ, tớ sẽ cố gắng."

—----

[Chú thích]

*Lão Băng Côn - 老冰棍:  Một loại kem giá rẻ và phổ biến ở Trung Quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.