Cô khẽ lẩm bẩm.
"Vẫn nên uống chút gì đó giải rượu đi."
Tay cô chuẩn bị chuyển động thì Chu Thận Chi liền buông tay cô ra. Anh rút chiếc cà vạt rồi nói: "Điềm Điềm, em đi ngủ đi, anh không sao thật mà."
Lòng bàn tay và mu bàn tay của cô.
Đều đang nóng ran.
Thẩm Điềm đưa tay lấy điện thoại trên bàn trà rồi nhìn sang phía anh.
"Anh nằm im đây nhé."
Sau khi Chu Thận Chi kéo chiếc cà vạt xuống, dường như dễ chịu hơn nhiều. Anh bị cô liếc nhìn một cái bèn nhướng mày.
Thẩm Điềm một bên cầm điện thoại gọi cho Trịnh Tú Vân, một bên thì đi sang nơi khác lấy nước, sau khi lấy được một ly nước ấm cô đặt trên bàn trà trước mặt anh.
Chỉ vài giây như vậy mà chiếc cà vạt của anh cũng rơi hẳn xuống sàn.
Thẩm Điềm cúi người xuống nhặt lên, đi qua tiện tay treo lên giá quần áo.
Trịnh Tú Vân đã bắt máy.
Bà ở đầu dây bên kia hỏi cô: "Chuyện gì?"
Thẩm Điềm nghe thấy ngữ khí của mẹ có chút hung hăng, khó chịu.
Cô đáp: "Mẹ ơi, canh giải rượu làm như thế nào ạ?"
Trịnh Tú Vân đầu dây bên kia khựng lại một lúc.
"Nó say rồi à?"
Thẩm Điềm dạ đáp.
Trịnh Tú Vân: "Say thì đi ngủ một giấc thôi."
Thẩm Điềm bất lực trợn mắt.
Cô có chút dỗi: "Mẹ!"
Trình Tú Vân hừ một tiếng, nói: "Mẹ cũng đâu có biết, con hỏi ba con thử xem. Cũng may là tủ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hop-anh-trang/2859687/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.