Thẩm Điềm khựng lại, từ trong vòng tay anh ngẩng đầu lên. Chốc sau, cô kiễng chân hôn lên má anh.
Chu Thận Chi ngơ ngác.
Vội cụp mắt nhìn cô.
Khoé mắt cô ngấn lệ, hàng mi khẽ chớp. Chu Thận Chi giữ lấy eo cô, cúi đầu, giọng nói mệt mỏi vang lên bên tai cô: "Để về nhà rồi hôn thật đàng hoàng."
Thẩm Điềm đỏ mặt.
Ngón tay lau đi nước mắt đọng lại ở đuôi mắt cô.
Anh nói: "Thật ra lần đầu anh rung động là vì nước mắt của em."
"Hôm sau công tác, tinh thần mãi không yên, cứ nhớ về em đang ở nhà nên mới nhanh chóng trở về đấy."
Thẩm Điềm chợt sững người.
Thì ra cậu thích cô như thế sao?
A!!!
Nói sớm đi chứ.
Ai mà khóc biết khóc!!!
Cô ấy có thể khóc thành một chén nước mắt to đấy!!!
Ngay lúc này, Quan Châu Vân đỡ anh của cô ta lên ở cách đó không xa. Gương mặt Châu Vân toàn là nước mắt, lớp trang điểm trên mặt là kiểu trang điểm lạnh lùng xinh đẹp của show trình diễn khi nãy. Cô ta nhìn thấy Chu Thận Chi ôm lấy eo của Thẩm Điềm, hai người bọn họ đang cúi đầu nói chuyện với nhau trong dòng người và cũng nhìn thấy Thẩm Điềm kiễng gót hôn Chu Thận Chi, hơn nữa là cảnh mà Chu Thận Chi ghé bên tai Thẩm Điềm nói gì đó.
Khiến cho gương cô mặt ửng đỏ.
Chưa đầy hai ba tháng mà sự yêu thích của anh đối với Thẩm Điềm đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Quan Châu Vân luôn nghĩ rằng, Thận Chi sẽ không dễ dàng thích một ai đó. Cho dù người đó có là Thẩm Điềm với thân phận là vợ anh đi chăng nữa. Thận Chi kết hôn với cô là có mục đích, anh có thể đối xử với Thẩm Điềm rất tốt rất tốt nhưng anh sẽ không dễ dàng yêu Thẩm Điềm.
Cô ta cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mới chấp nhận được việc Chu Thân Chi kết hôn với Thẩm Điềm.
Buổi tụ họp năm lớp 12 kia, một cô gái không đáng để mắt đến.
Giờ đây.
Lại là người giành được phần thắng lớn nhất.
Nước mắt Quan Châu Vân cứ liên tục chảy, một cô gái xinh đẹp khi bật khóc cũng sẽ khiến cho người khác đau lòng. Quan Quốc Siêu càng đau lòng hơn, cậu ta nghiến răng nói: "Nói với ông già đối phó với mẹ của Chu Thận Chi, ép bọn nó ly hôn..."
"Anh à, đừng như vậy." Quan Châu Vân nhìn về phía Quan Quốc Siêu đang chảy đầy máu.
Trần Vận Lương, Giang Sơn, Trịnh Thiệu Viễn và Tào Lộ bốn người họ đều đứng lên hết, bọn họ đứng chắn trước mặt của Chu Thận Chi và Thẩm Điềm. Nhóm anh em bên Quan Quốc Siêu bước đến vài người, hung hăng đằng đằng sát khí hỏi: "Anh Quan, báo cảnh sát không."
"Nó là người ra tay trước."
Quan Quốc Siêu gằn giọng: "Báo cảnh sát m ẹ gì, ông đây là loại người nhát cấy vậy à?"
Ba người anh em kia của Quốc Siêu chợt im lặng. Cũng đúng, Quan Quốc Siêu đã là người quen ở đồn cảnh sát, cậu ta còn dám báo cảnh sát sao. Trong số đó có một người nghĩ.
"Vậy thì dứt khoát đánh một trận ra trò đi!" Hắn ta nói xong thì bước lên trước.
Trần Vận Lương ối chà một tiếng, thân hình to mập cũng bước lên trước hai bước: "Anh mập này cũng là tên mập linh hoạt nhất đấy, mày có muốn thử nắm đấm này của tao không?"
"Cái thằng chó này..."
Quan Châu Vân giữ tay anh trai của cô ta lại.
"Anh!"
Quan Quốc Siêu nhanh chóng quát người đó.
"A Lượng, quay lại!"
Cậu trai kia khựng lại, ngoan ngoãn quay trở về.
Quan Quốc Siêu hét lên: "Chu Thận Chi!"
Chu Thận Chi đang ở phía sau lưng ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đào hoa không nặn ra chút biểu cảm gì, khó gần mà lạnh lùng nhìn qua. Thẩm Điềm đang được anh ôm trong lòng, ngọn gió khẽ thổi làm chiếc váy cô đong đưa, Thẩm Điềm cũng đưa mắt nhìn qua.
Đôi mắt hạnh, gương mặt trái tim.
Bờ môi đỏ mọng với khoé mắt đỏ hoe. Nước da cô trắng ngần như tuyết, gió đêm dường như khẽ thổi qua một mùi thơm thoang thoảng.
Quan Quốc Siêu khi nãy không nhìn rõ gương mặt của Thẩm Điềm, cậu ta chỉ ỷ trong người có rượu nên mắng người lung tung. Cậu ta cảm thấy không ai có thể sánh với em gái của mình.
Ngoại trừ em gái của cậu ta thì tất cả những cô gái khác đều xấu xí.
Thế nhưng.
Ngay lúc này cậu ta đã nhìn thấy rõ gương mặt của Thẩm Điềm.
Sững sờ vài giây.
Mãi đến khi giọt máu rơi vào mắt cậu ta, ấm nóng, nhớp dính thì Quan Quốc Siêu mới kịp phản ứng. Cậu ta chỉ tay vào Chu Thận Chi: "Mày đừng vênh váo quá."
Chu Thận Chi đem Thẩm Điềm kéo ra sau lưng.
Anh bước ra khỏi dòng người.
Đi đến trước mặt Quan Quốc Siêu.
Ngữ điệu của anh chậm rãi, ánh mắt khó gần.
"Ai vênh váo?"
Quan Quốc Siêu nuốt nước bọt vào trong, ánh mắt nhìn sang cô gái được Chu Thận Chi giấu ở phía sau, cô gái đã nắm tay Chu Thận Chi. Ở góc độ này nhìn thì chỉ có thể thấy được cổ tay trắng nõn có đeo một chiếc vòng tay hình lá phong đỏ mà thôi.
Quan Quốc Siêu ngước mắt lên.
Nhìn vào Chu Thận Chi: "Con m ẹ mày... lần sau cẩn thận cho tao."
Quan Châu Vân ở bên cạnh liên tục giật tay của Quan Quốc Siêu. Cô ta cũng nhìn về phía Chu Thận Chi nhưng Chu Thận Chi chỉ hất cằm rồi trừng trừng nhìn Quan Quốc Siêu. Chẳng thiết nhìn lấy Quan Châu Vân một lần.
Thẩm Điềm cũng giữ tay Chu Thận Chi, kéo tay anh muốn anh quay lại.
Thế nên.
Hai người con trai nhìn thẳng vào nhau bị hai người con gái giữ lại, dần dần dáng vẻ hung hăng cũng tiêu tan mất.
Chu Thận Chi quay người lại, Thẩm Điềm khoác chặt lấy cánh tay anh, kéo anh về chỗ ngồi.
Nhóm người Trần Vận Lương cũng quay người.
Bình thường Tào Lộ nói rất hăng, mắng người rất hay, xuất khẩu thành văn nhưng hôm nay cậu ấy rất yên tĩnh vì cậu ấy cũng biết đây không phải là lúc gây chuyện. Nhóm người này của Quan Quốc Siêu khi cấp ba đã là một đám côn đồ, ỷ vào gia đình có tiền, ở đâu cũng gây chuyện.
Nhưng thật sự nhà họ Quan rất giàu có.
Căn bản không phải là thứ mà người bình thường như cô có thể chọc vào.
Bọn họ trở về vị trí rồi ngồi xuống.
Nhóm người Quan Quốc Siêu cũng thu xếp, sau đó thì họ cũng rời khỏi khu cắm trại. Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng được lơi lỏng, ông chủ ở đó cũng mang theo phục vụ để thu dọn những mảnh chai bên dưới. Những người ở bàn khác cũng quay sang nhìn Chu Thận Chi mất một lúc mới chịu thu tầm nhìn về. Bầu không khí nhẹ nhàng ban đầu cũng được khôi phục.
Người có mắt đều biết, kẻ gây chuyện là Quan Quốc Siêu.
Chu Thận Chi chỉ là bị động nghênh chiến. Bạn gái mình bị mắng thành như thế, anh mà còn không ra tay mới là chuyện lạ.
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn ông chủ nói.
"Tất cả mọi tổn thất tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Ông chủ bật cười, nói: "Được chứ, vậy ghi nợ vào bàn của các cậu nha."
Chu Thận Chi gật đầu.
Ngón tay của anh bị thương rồi, có máu chảy.
Thẩm Điềm lấy ra một tờ khăn giấy lau cho anh. Chỉ tiếc rằng không có cồn cũng chẳng có băng cá nhân, cô chỉ có thể đơn giản xử lý vết thương của Chu Thận Chi mà thôi.
Chiếc nhẫn ở ngón út của anh cũng dính một chút máu.
Trần Vận Lương hỏi han vết thương của Chu Thận Chi có sao không.
Chu Thận Chi lắc đầu.
"Không sao."
Anh ngước mắt nhìn Thẩm Điềm đang xử lý vết thương cho mình, trong ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.
Tào Lộ nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi Quan Quốc Siêu không bỏ được cái thói đó."
"Thằng đó ấy à, chắc là có tư thù với Chu Thận Chi." Trịnh Thiệu Viễn uống một ngụm bia và nói.
Lời này thốt ra khiến cho Thẩm Điềm phải đưa mắt lên nhìn.
Tào Lộ hỏi: "Hả? Tại sao vậy? Đại ca chọc hắn rồi à?"
Trịnh Thiệu Viễn bật cười nhìn sang Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi dáng vẻ uể oải chống mặt, chẳng lên tiếng. Trịnh Thiệu Viễn nói tiếp: "Thận Chi là con nhà người ta mà. Quan Minh là ba của Quan Quốc Siêu lúc nào cũng lấy Quan Quốc Siêu so sánh với Thận Chi, kết quả là chẳng thể nào bì kịp. Tính cách của Quan Minh rất nóng nảy, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, thấy Quan Quốc Siêu không sánh được với người ta thì bắt đầu đánh. Nói chung là Quan Quốc Siêu bị ba nó đánh nhiều lắm, không cần nghĩ cũng biết, Quan Quốc Siêu hận Thận Chi cỡ nào."
"Trời mé, hèn gì, hồi 12 cứ kéo theo Chu Thận Chi thi thố với nó hoài. Chắc có lẽ muốn thắng Thận Chi trên sàn bóng rổ." Trần Vận Lương chậc lưỡi vài tiếng.
Giang Sơn cắn xiên thịt cừu: "Lúc trước nghe đâu chặn đường Thận Chi mấy lần nhỉ? Muốn đánh một trận với Thận Chi chứ đâu."
Thẩm Điềm khựng lại.
Nhìn về phía Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày, anh xoa tay Thẩm Điềm và nói với cô: "Anh làm gì có thời gian đánh nhau với hắn."
Ngữ điệu chậm rãi.
"Ừ đúng rồi, mày không đánh đâu mà mày đánh một cái nó phải nghỉ ngơi mất mấy hôm." Trịnh Thiệu Viễn bật cười nói.
Tào Lộ lên tiếng: "Trịnh đại thần, xem ra cậu cũng biết nhiều chuyện quá nhỉ."
"Phải đấy, phải đấy." Trần Vận Lương khoác vai Trịnh Thiệu Viễn.
Trịnh Thiệu Viễn nhún nhún vai.
Giang Sơn lau đi vết mỡ trên khoé môi, nhìn Chu Thận Chi: "Vậy là hồi cấp ba mày đánh nó khi nào?"
Chu Thận Chi thờ ơ nói.
"Quên mất rồi."
Thẩm Điềm nhìn Chu Thận Chi.
Đôi mắt của anh liếc nhìn qua cô gái ở bên cạnh, anh khẽ nhếch môi cười.
Thẩm Điềm khựng lại, đỏ mặt thu tầm nhìn về.
Đêm hôm đó.
Anh đã xoa đầu cô.
Một bất ngờ đầy bí mật chỉ thuộc về Thẩm Điềm của năm mười tám tuổi.
- -----
Buổi họp mặt hôm nay tuy có chút ngoài ý muốn nhưng không gian ở đây quá tốt, bọn họ đã hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Độ tuổi mà tinh thần đang tràn đầy nhất, Chu Thận Chi ra tay đánh Quan Quốc Siêu điều đó không khiến cho họ hoảng sợ, mà ngược lại lại khiến cho họ tìm về được sự nhiệt huyết của thanh xuân.
Con người rồi sẽ phải trưởng thành.
Nhưng hy vọng trưởng thành sẽ đến muộn một chút.
Cũng hy vọng nhiệt huyết, chân thành, bất ngờ có thể giữ được lâu thêm chút nữa.
Khi rời khỏi.
Mọi người đều đã uống không ít rượu, bia uống nhiều sẽ đầy bụng. Ngoài Giang Sơn có chút say ra thì những người khác đều chẳng có cảm giác gì. Thẩm Điềm vốn bị Giang Sơn khuyên uống nhưng được Chu Thận Chi ngăn lại. Chu Thận Chi vùi chìa khoá xe vào tay Thẩm Điềm và nó cô phải lái xe.
Giang Sơn nghe xong cũng từ bỏ.
Đây là lần thứ hai Thẩm Điềm lái chiếc xe của anh, chỉ có điều hôm nay trên taplo xe lại có thêm một tiểu ác ma.
Thẩm Điềm gõ nhẹ vào đầu tiểu ác ma, đôi mắt cô cong cong.
Cô nhìn về phía người con trai đang ngồi trên ghế phụ.
Chu Thận Chi chống cằm.
Anh cũng nhìn cô.
"Lái xe đi, Điềm Điềm."
Thẩm Điềm ừm một tiếng, mỉm cười ngồi thẳng người và khởi động chiếc xe lớn này của anh.
Cô lái rất chậm.
Còn chạm phải chiếc Tesla của Tào Lộ.
Tào Lộ chỉ vào tài xế lái thay ở bên cạnh mình.
Người tài xế đó mang khẩu trang, đôi mắt sáng trong.
Đèn xanh nhảy lên, chiếc Tesla khởi động chạy đi trước.
Thẩm Điềm mới chầm chậm khởi động xe chạy qua đèn xanh đèn đỏ.
Hơn mười giờ khuya.
Hai người bước vào nhà.
Thẩm Điềm đi thẳng vào phòng ngủ chính, sau đó lấy hộp y tế bước ra.
Chu Thận Chi vừa rót nước xong.
Anh nhìn cô.
Thẩm Điềm ngồi xuống thảm, chỉ lên sofa: "Anh ngồi xuống."
Chu Thận Chi mệt mỏi đặt ly nước xuống rồi đi sang ngồi xuống sofa. Anh gác cánh tay lên và uống một ngụm nước.
"Vết thương bé tí này không cần lo đâu."
"Cần chứ." Thẩm Điềm ngồi xếp bằng, kéo tay của anh qua.
Anh đặt tay lên đầu gối, ngón tay thon dài. Thẩm Điềm mở hộp y tế lấy ra một chiếc bình nhỏ, sau đó dùng tăm bông chấm vào cồn.
Vô cùng cẩn thận thoa lên vết thương cho anh.
Cô ngước mắt lên nhìn Thận Chi.
"Đau không?"
Chu Thận Chi cụp mi, lắc đầu.
Thẩm Điềm ừm một tiếng đáp, tiếp tục cúi đầu xuống cẩn thận thoa cồn lên để khử trùng cho anh, tiện thể lau đi vết máu khô lại. Sau đó dùng thêm một cây tăm bông nữa và mở ra chiếc bình khác, bôi thuốc mỡ lên cho Thận Chi.
Nhìn vào độ thô sơ của chiếc bình cũng biết được đây là kiệt tác của ông nội Thẩm Nghiệp Lâm.
Bôi thuốc xong, Thẩm Điềm lật tìm trong hộp y tế một lúc thì lấy ra một miếng băng cá nhân màu xanh hoạt hình. Cô khựng lại, nhớ về ngày trước cô cũng đã từng đưa cho anh một miếng băng cá nhân như thế.
Nhưng anh chẳng dùng đến.
Cô ngây người, bỏ miếng băng cá nhân đó vào lại rồi tiếp tục lật tìm.
Chu Thận Chi chống mặt.
Hỏi cô: "Sao lại phải đổi? Miếng băng cá nhân đó không được sao?"
Thẩm Điềm khựng lại.
Ngước mắt nhìn.
Dùng đôi mắt hạnh nhìn anh: "Hình hoạt hình mà, màu xanh nữa, anh có chịu không?"
Chu Thận Cho ồ lên.
Nhìn vào hộp y tế của cô: "Em còn cái nào khác không?"
Thẩm Điềm lắc đầu.
"Không có."
"Vậy thì dùng cái đó đi." Thận Chi nói.
Trong mắt Thẩm Điềm như bừng sáng, cô ngoảnh đầu cầm lấy miếng băng cá nhân đó và xé ra rồi lại kéo tay anh lại, cẩn thận dán lên. Đôi mắt cô cong cong, nghĩ bụng, Chu Thận Chi à miếng băng cá nhân này giống hệt với miếng băng cá nhân năm đó đấy!
Cuối cùng thì anh cũng chịu dán nó lên rồi!
Haha.
Ánh mắt cong cong của Thẩm Điềm vô cùng xinh đẹp. Gương mặt của cô bên dưới ánh đèn lưu ly vừa dịu dàng vừa ngọt ngào. Chu Thận Chi cụp mắt nhìn cô một lúc, vào lúc cô vừa dán xong cho anh, ngước mắt lên.
Thận Chi bèn cúi người, khuỷu tay chống xuống đầu gối, một nụ hôn được đặt lên bờ môi đỏ mọng của cô.
Thẩm Điềm sững sờ một giây.
Bàn tay dán băng cá nhân kia của anh giữ lấy cằm cô, nụ hôn liên tục di chuyển.
Thẩm Điềm chầm chậm khép đôi mắt lại.
Hàng mi khẽ run lên, cô ngẩng cổ.
Cũng dần dà đáp lại anh.
Chu Thận Chi giữ chặt cánh tay cô và kéo cô lên. Tiếp đó anh ngồi nhích về sau kéo cô lên đùi mình, Thận Chi giữ chiếc cổ cô rồi lại đặt nụ hôn lên môi cô thêm một lần nữa.
Gương mặt Thẩm Điềm ửng đỏ.
Ngón tay nắm chặt lấy chiếc váy mềm mại kia.
Hơi thở dần gấp gáp.
Cũng không rõ sao lại đổi thành một tư thế khác. Thẩm Điềm đặt tay lên vai của anh. Cánh tay của Thận Chi thì giữ chặt lấy eo cô, bàn tay đeo chiếc nhẫn ở ngón út nâng mặt cô, lắm lúc sẽ mân mê làn tóc cô.
Dưới ánh đèn lưu ly.
Hàng mi của cô gái liên tục run lên.
Trong căn phòng khắc tĩnh mịch, chiếc hôn này cũng kéo dài rất lâu rất lâu. Khi Thẩm Điềm rời khỏi, giọng nói của cô khe khẽ: "Em không thở nổi nữa rồi."
Chu Thận Chi mở mắt.
Khoé môi khẽ cong lên, ngữ điệu chậm rãi.
"Vậy mà đã không được rồi? Thế sau này phải làm sao?"
Thẩm Điềm vội nhìn anh.
Bên trong đôi mắt đào hoa mang theo đôi phần tản mạn, đôi phần nếm trải.
Cô đỏ mặt muốn rời đi.
Nhưng Chu Thận Chi vẫn kiên quyết giữ eo cô, không cho cô rời đi.
Thẩm Điềm thốt lên: "Này".
Đôi mắt Chu Thận Chi thờ ơ.
"Này cái gì mà này? Gọi anh A Chi."
Tim Thẩm Điềm đập lên một nhịp.
A Chi.
Thân mật quá.
Chỉ có bà nội mới gọi anh như thế.
Thận Chi đấu đầu vào trán, rồi nhìn vào cô.
"Gọi đi."
Thẩm Điềm như thể bị mê hoặc vậy.
"A Chi."
Đôi mày của anh nhướng cao lên.
"Nghe hay thật đấy."
- -------
Trong khi tắm rửa thì mặt Thẩm Điềm vẫn còn đỏ. Bờ môi cô đỏ mọng, đỏ hơn so với lúc những lần hôn trước đó. Nước lách tách rơi xuống cơ thể, hệt như nhịp tim của cô lúc này, nóng ran và rất nhanh.
Tắm rửa xong.
Đầu tóc cũng được sấy khô, Thẩm Điềm bước ra ngoài.
Chu Thận Chi không còn ở trong phòng khách nữa mà đang ở trong thư phòng. Thẩm Điềm ngó qua xem thì thấy anh đang đứng ở cửa ban công, trên tay kẹp một điếu thuốc tựa lưng vào cửa. Anh cũng đưa mắt nhìn sang.
Ánh mặt chạm nhau.
Tim của Thẩm Điềm lại đập nhanh thêm nữa.
Cô mở lời: "Anh cũng đi ngủ sớm đi nhé."
Chu Thận Chi khẽ mỉm cười: "Được."
Anh đứng thẳng người lên và bước vào thư phòng, dập tắt điếu thuốc trên tay.
"Vào đây anh ôm đã rồi em hẵng đi ngủ."
Thẩm Điềm khựng lại.
Sau đó bước vào, bước đến trước mặt anh.
Chu Thận Chi nhìn cô vài giây, dang tay ra ôm lấy eo cô.
Thẩm Điềm nằm gọn trong vòng tay của anh.
Thận Chi khẽ ngước cằm lên.
Dùng tay xoa ở sau gáy của cô, giọng nói thanh trong thốt lên: "Hôm nay sợ lắm phải không?"
Thẩm Điềm ừm đáp lời.
Rất thành thật, cô đã vô cùng sợ hãi. Sợ hãi không phải vì Quan Quốc Siêu mà là vì Thận Chi đã ra tay, sợ anh sẽ bị thương hoặc sẽ phải dính đến luật pháp. Nhưng anh vẫn giống hệt như quãng thời gian lớp 12, vô cùng thành thạo. Khi vẫn còn học 12, anh nghe đến việc báo cảnh sát còn chẳng hề lo lắng, sau đó còn ấn cả Quan Quốc Siêu vào tường và lên tiếng cảnh cáo cậu ta.
Chu Thận Chi hôn lên trán cô và nói:
"Sau này gặp phải loại người như thế thì tránh xa ra một chút."
"Được."
Thẩm Điềm ngừng lại.
Cô nhớ về 12 năm ấy, Thận Chi nói với cô nếu còn gặp những chuyện như vậy thì hãy chạy trước đã.
Cô bèn thầm vui trong lòng.
- -----
Về đến phòng ngủ, Thẩm Điềm đã rất buồn ngủ rồi. Cô nằm vào bên trong chăn nhưng vẫn lấy điện thoại ra cố xem một lúc.
Định bụng rằng sẽ lướt khoảnh khắc trên wechat một lúc rồi sẽ ngủ.
Ai mà ngờ được rằng, bài viết đầu tiên lại là của cô trợ lý nhỏ.
Cô ấy đăng tải show diễn của ngày hôm nay, còn đặc biệt dành cho Quan Châu Vân một slot hình riêng. Cô ấy chụp Quan Châu Vân khi đang catwalk trên sàn chữ T.
Cô trợ lý nhỏ: Bộ sưu tập thật đẹp! Vị đại mỹ nhân này càng xinh hơn! Thích ghê á!!!
/Ảnh x6/
Thẩm Điềm mở ảnh ra xem.
Vẫn là sàn diễn theo phong cách vest thanh lịch, Quan Châu Vân duyên dáng đọng lòng người. Thẩm Điềm nhìn thấy những hình này trong lòng lại đột nhiên bình tĩnh đến lạ, không còn cảm giác hồi hộp mỗi khi nhìn thấy cô ta nữa.
Thẩm Điềm để lại một lượt thích cho bài viết này.
Sau đó cô tiếp tục kéo xuống thì thấy được bài đăng của Tào Lộ.
Một tấm ảnh là khi Chu Thận Chi đang ngồi trên ghế dáng vẻ uể oải nắm lấy tay Thẩm Điềm.
Một tấm ảnh khác là khi bọn họ cùng nhau nâng ly.
Ánh đèn đã được điều chỉnh màu, bầu không khí cũng được nâng lên, bức ảnh rất đẹp.
Tào Lộ: Ngày nghỉ hôm nay, anh ấy đã nắm lấy tay của cô ấy. (*^▽^*)
Tươi đẹp quá đi thôi, chúc phúc cho Điềm của tớ nha.
Ảnh/ Ảnh
Hoàng Đan Ni: /Bĩu môi/ @Tần Mạch
Hoàng Đan Ni: @Tần Mạch, cậu và Quan Châu Vân không ngờ đến việc này đúng không?
Tần Mạch không hề trả lời Hoàng Đan Ni, càng không nhấn thích cho bình luận đó. Như thể không hề nhìn thấy bài viết này trên khoảnh khắc vậy, hơn nữa Quan Châu Vân cũng không thích bài viết nữa. Không giống như lúc trước, Tào Lộ đăng lên bất cứ gì cô ta đều sẽ nhấn thích, biểu hiện rằng mình đang xem. Dù cho đó là bức ảnh của Thẩm Điềm và Chu Thận Chu đang mặc Hán phục mà Tào Lộ đăng lên lần trước cũng thế.
Cô ta cũng sẽ vào thích nhưng lần này thì không.
Thẩm Điềm xem xong.
Thì nhấn thích bài đăng của Tào Lộ.
Sau đó, Trần Vận Lương, Giang Sơn, Trịnh Thiệu Viễn cũng nhấn thích.
Giang Sơn còn bình luận một câu.
"Tình bạn lâu bền, tình yêu dài lâu."
Tào Lộ nhìn thấy Thẩm Điềm thích bài viết.
Bèn lập tức nhắn tin riêng cho Thẩm Điềm.
Tào Lộ: Cậu chưa ngủ hả?!
Thẩm Điềm: Chuẩn bị đây, chuẩn bị đi đây. Cậu với anh tài xe lái thay kia có tiến triển không?
Tào Lộ: Thôi đừng nhắc nữa, vừa cởi khẩu trang ra còn không sánh được với Trần Vận Lương cơ.
Thẩm Điềm:...
Tào Lộ: Nhanh ngủ đi, ngủ ngon.
Thẩm Điềm: Ngủ ngon.
- ------
Sáng hôm sau.
Thẩm Điềm đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong thì bước ra ăn sáng.
Chu Thận Chi tựa lưng vào sofa. Một bên ăn sáng, một bên ấn điện thoại.
Bất ngờ lướt vào khoảnh khắc trên wechat.
Là bài đăng lúc tối của Tào Lộ, anh vốn chỉ muốn xem sơ qua.
Nhưng lại nhìn thấy một ảnh đại diện quen thuộc nhấn thích bài viết. Anh khẽ nhướng mày, chậm rãi chụp màn hình lại rồi gửi vào wechat cho Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm hoàn toàn không biết gì cả.
Cô ăn xong bữa sáng thì đem chiếc túi vứt đi, cầm hộp sữa lên và đứng dậy.
Chu Thận Chi cũng đứng lên cầm lấy hộp sữa giúp cô, hai người thay giày và rời khỏi nhà.
Công ty xuất bản của Thẩm Điềm ở rất gần đây.
Nên cô không định sẽ lái xe đi.
Chu Thận Chi bèn đưa cô đến trước cửa của tòa nhà lớn đó.
Thẩm Điềm nói tạm biệt với anh sau đó thì bước xuống xe đi lên bậc thềm chuẩn bị đến quán cà phê bên cạnh toà nhà mua một ly cà phê. Cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra bèn nhìn thấy hai dòng tin nhắn mà Thận Chi gửi cho cô ở wechat.
Thẩm Điềm khựng lại, lập tức mở ra xem.
Zsz_: /Ảnh/
Zsz_: Nói dối với anh chúc ngủ ngon, sau đó thì vẫn lướt khoảnh khắc à?
Thẩm Điềm: "..."
A!!!
Sau này có lướt khoảnh khắc trước khi ngủ cũng phải kiềm chế lại không được nhấn thích bừa nữa!!!
Cô không trả lời anh.
Giả vờ như không nhìn thấy, tiếp đó thì bước vào quán cà phê và mua một ly latte. Cô cầm trên tay ly latte bước ra ngoài cửa thì bất chợt có một người con trai đầu húi cua đi theo phía sau cô.
Người đó cũng cầm trên tay một ly cà phê, Thẩm Điềm cảm giác được điều gì đó bèn ngước mắt nhìn lên.
Thì chạm mặt phải Quan Quốc Siêu với gương mặt đang được băng bó băng gạc cầm máu. Thẩm Điềm sững người, theo quán tính lùi một bước.
Quan Quốc Siêu nhìn cô một lúc.
Rồi bước lên trước, bộ dạng phất phơ uống một ngụm cà phê, nói: "Em nghĩ Chu Thận Chi nó tốt cỡ nào?"
"Con người của nó vô cùng giả tạo. Cấp ba vừa nhìn thì là một học sinh vô cùng ngoan ngoãn nhưng thực tế thì là một thằng ngoài việc không chơi gái ra thì hút thuốc, đánh nhau cái gì mà nó không biết."
"Nó không hề dịu dàng nho nhã như ngoài mặt đâu, em đừng bị nó lừa đấy nhé."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]