Cả hai nhà đều nhìn hết qua đây.
Nhất là bà nội đang cười tít mắt. Mặt Thẩm Điềm bỗng bừng đỏ, cô nhìn qua Chu Thận Chi và dùng ánh mắt nói với anh rằng ngại quá đi mất! Người lớn đang nhìn kia kìa.
Chu Thận Chi nheo mắt.
Tuy rằng không hiểu hết ý của cô nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần. Ngữ điệu uể oải lên tiếng: "Trong nhà này em là nhỏ nhất, được hưởng phúc lợi đấy. Đừng thấy có gánh nặng gì hết, ăn đi."
Thẩm Điềm nghe vậy thấy cũng có lý.
Bà nội ở bên kia cười nói: "Đúng rồi, A Chi nói không sai. Con mau ăn đi, chúng ta cố ý để phần lại cho con đấy."
Vu Mi khẽ cười.
"Đúng là cố ý để phần cho con đó."
Cô đã ngửi được mùi thơm trên chiếc đùi ngỗng đó rồi, vô cùng thơm.
Cô liếc nhìn sang Trịnh Tú Vân.
Trịnh Tú Vân cầm chiếc muỗng trên tay: "Được rồi, ăn đi."
Thẩm Điềm chớp mắt: "Vậy con không khách sáo nữa ạ!"
Nói xong cô đưa tay cầm lấy chiếc đùi ngỗng kia.
Những người khác đều bật cười.
Bảo mẫu bê ra một đĩa thịt ngỗng được cắt vô cùng đều đưa cho Chu Thận Chi. Chu Thận Chi lấy một miếng ngẫu nhiên bỏ vào miệng, sau đó lau tay.
Thẩm Điềm gặm chiếc đùi rồi nhìn anh ấy.
"Ngon không?"
Chu Thận Chi đang chóp chép nhai miếng thịt.
"Ngon lắm."
Thẩm Điềm vui vẻ nói: "Em đã nói rồi mà, ngon cực. Mẹ em không mở siêu thị mà mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hop-anh-trang/2859650/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.