Đêm khuya, đồng hồ báo thức trong căn phòng tích tắc kêu lên.
Cùng với tiếng cọ sát của quần áo và tấm chăn, tiếp đó là chiếc đèn nơi đầu giường bỗng sáng lên.
Thẩm Điềm mơ mơ màng màng ôm em bé vào trong lòng, cho cô bé uống sữa.
Chu Thận Chi chống người dậy, ngó đầu qua nhìn bọn họ, sau đó đặt cánh tay xuống ôm lên eo của cô, giọng nói trầm khàn: "Đói không? Em có muốn ăn chút gì đó không?"
Tay Thẩm Điềm đặt trong chăn nắm tay với anh, cô lắc đầu đáp: "Không ăn đâu, buồn ngủ~~~"
Chu Thận Chi mệt mỏi cúi thấp xuống, vùi vào hõm cổ của cô, nói: "Anh nằm mơ rồi."
Thẩm Điềm nhắm mắt, mái tóc xõa ra.
Vành tai cô đỏ bừng, anh vừa cọ xát đến cô bèn đỏ mặt, cô dịu dàng hỏi anh: "Nằm mơ thấy gì đó."
Đôi môi mỏng của Chu Thận Chi hôn lên cổ của cô.
Nhẹ nhàng nói: "Mơ thấy anh đã thích em từ thời cấp ba, nắm tay của em ở trạm xe buýt, hôn em bên dưới khung bóng rổ."
Thẩm Điềm vội mở mắt ra, cũng lờ mờ tỉnh ngủ, cô ngoảnh đầu: "Thật à?"
Cánh tay của Chu Thận Chi ôm chặt cô hơn, chống người dậy, cụp mi nhìn cô, gật đầu: "Rất chân thực."
Thẩm Điềm mỉm cười đôi mắt khẽ cong lên.
"Chu Thận Chi, anh bị em mê hoặc rồi!"
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày, cúi đầu đặt nụ hôn lên bờ môi cô: "Anh đã là bề tôi một lòng với em từ lâu rồi."
Thẩm Điềm ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hop-anh-trang/2859565/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.