Quý Minh Châu thử giãy giụa, phát hiện hình như cũng không có tác dụng gì.
Sức lực của Giang Tịch tựa như cái đinh, trực tiếp ghim chặt lấy cô, đừng hòng có thể chạy thoát.
Không bao lâu cô cũng đành phải từ bỏ, ngước mắt nhìn anh.
Giang Tịch ở trước mặt ngay lúc này, khác xa hoàn toàn với quá khứ.
Ánh sáng từ đèn treo hắt xuống, mái tóc đen theo đó tạo thành cái bóng mơ hồ trên trán.
Đôi mắt yên tĩnh tựa hồ sâu không đáy, nhưng lại lập loè tựa như sao trời.
Khoé miệng khẽ nhếch, sự vui vẻ trong mắt trêu đùa cô không giống Giang Tịch chút nào, rất sinh động, vẻ mặt như trẻ con thích đùa dai thành công vậy.
Giang Tịch rất ít khi thể hiện như vậy, Quý Minh Châu nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.
Bỗng dưng,
Vừa sinh động, lại xen lẫn chút gian tà.
Có phải anh vẫn luôn như vậy!
Hay chỉ đối với một mình cô như thế thôi!
Quý Minh Châu cũng chưa kịp suy tư, đã buột miệng nói ——
“Anh quá đáng ghét!”
Ngón tay Giang Tịch khẽ nhúc nhích, nghe vậy chỉ nhướng mi, “Anh đáng ghét, anh không thú vị, ở trong mắt em, anh còn mang dáng vẻ nào nữa?”
Thực xin lỗi.
Ở trong mắt cô, anh vẫn là người đàn ông có thể lật mặt trong năm giây 🙂
Đương nhiên những lời này Quý Minh Châu chỉ âm thầm cất giấu, không dám nói ra trước mặt Giang Tịch. Cũng không phải cô sợ, chỉ là vì sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hon-va-doa-hong/3487972/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.