Quý Minh Châu nhìn anh, hai tay vòng ra đằng sau, theo bản năng che kín cái mông lại, “Giang Tịch anh phải nghe em nói, thật ra đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Ừ, anh xác nhận cái này ngoài ý muốn.” Giang Tịch nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Anh giận sao?” Quý Minh Châu từ giường bò đến, nửa ngồi, sống lưng dán chặt vào sau lưng giường.
Giang Tịch nhìn chằm chằm cô, bỗng dưng bật cười, “Sao anh có thể tức giận được? “
Anh bước đến ngày một gần, cúi người kề mặt, hai tay chống ở hai bên, hơi khom lưng, song song với tầm mắt cô.
“Anh chỉ đột nhiên muốn biết.”
Quý Minh Châu:?
“Một giây trước em còn nói là anh chính cung, một giây sau đã biến thành bạn giường?”
Vừa dứt lời, Giang Tịch hung tợn cắn cô một ngụm, “Có không công bằng quá không?”
Cô mới chỉ nói được hai câu thôi đấy, người này cũng thật là.
Giang Tịch có thể nói “không được gọi” ngay từ đầu mà!
“Giang Tịch! Anh đừng được nước lấn tới chứ.”
Quý Minh Châu xoa xoa khuôn mặt, vươn chân định đá anh, e ngại sức lực căn bản không thể so với anh, bị tóm được chân không nói, còn bị Giang Tịch nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh, trực tiếp kéo về phía mình.
Cứ đẩy qua đẩy lại.
Rất nhiều tình thế khiến cục diện trở nên không thể thu hồi.
Thí dụ như tư thế hiện tại
Quý Minh Châu giương cờ đầu hàng, “Em thua em thua, lần sau không dám miêu tả anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hon-va-doa-hong/3487968/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.