Quý Minh Châu cùng Liên Đường đứng khá xa, nghe không rõ lời Giang Tịch và Tiêu Dịch nói với nhau.
Chỉ có thể nhìn thấy đầu hai người bắt đầu gần lại.
“Này hai người đó làm gì mà phải châu đầu ghé tai nhau thế?” Liên Đường có chút tò mò, quay sang hỏi người bên cạnh.
Quý Minh Châu nhún vai, “Tớ cũng không biết.”
Bất quá tuy rằng không biết họ đang làm cái gì, nhưng trái bóng kia vừa mới “Ngộ thương” Tiêu Dịch, hai người ai cũng thấy rõ ràng.
“Đợi chút lát nữa bọn họ đánh bóng xong, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.” Liên Đường chớp chớp mắt, “Bất quá tớ xem như đã nhìn ra, hai người các cậu nhất định là đang có chuyện gì rồi, đã thế lại còn dám giấu tớ!”
“……… Có thể có chuyện gì chứ.” Quý Minh Châu nhún vai.
“Cậu rõ ràng là đang chần chờ!” Liên Đường ấn bả vai cô, dùng sức mà lắc lắc, “Có câu nói rất đúng, phu thê cãi nhau, đầu giường cãi nhau thì cuối giường làm hòa, mọi chuyện đều có thể nói được trên giường!”
“…………”
Ai dạy Liên Đường mấy cái này vậy?!
Quý Minh Châu hết nói nổi, ngược lại phải dùng tay giảm bớt sự hung phấn của Liên Đường, “………Cậu có tin bây giờ tớ bóp c.hết cậu không!”
Hai người ầm ĩ với nhau một hồi, Liên Đường cũng lười xem hai người kia chơi bóng, dứt khoát bắt đầu lôi di động trong túi ra nghịch.
Ngược lại Quý Minh Châu thì chán muốn chết, cũng không muốn làm gì, di động ở thời điểm này, hình như cũng không có tí hấp dẫn nào.
Cô một tay đỡ cằm, thoáng nghiêng đầu, tầm mắt rốt cuộc phóng tới sân bóng rổ.
Giang Tịch cùng Tiêu Dịch vẫn đang đấu với nhau, có qua có lại.
Áo trắng, băng đô màu đen.
Khi anh mặc như vậy, nhìn như cây trúc, mang theo cảm giác thanh xuân tinh thần phấn chấn bồng bột, thế như chẻ tre, ngăn cản không được sự tươi mát của tuổi trẻ.
Quá khứ nhìn quen anh mặc áo sơ mi phẳng phiu cùng bộ dáng tự phụ, lúc này Giang Tịch có vẻ xuề xòa hơn rất nhiều, nhưng so với dĩ vãng anh lại có vẻ chân thật hơn.
Khi Quý Minh Châu còn đang ngưng thần nhìn chằm chằm Giang Tịch, thì anh như là có giác quan thứ sáu, quay đầu nhìn về bên này.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, tầm mắt hai người cứ như vậy mà giao nhau trong không trung.
Quý Minh Châu một tay đưa ngang cổ, miêu tả động tác, đầu ngón tay hơi hơi nhếch lên làm thành cái mũi đao cắt cổ “Giết | người”.
Đây được xem như lần duy nhất hai người “Phá băng” trong mấy ngày nay.
Một giây sau.
Tiêu Dịch nhân cơ hội Giang Tịch phân tán sự chú ý, giành lấy trái bóng quyết định, ghi hai điểm vào rổ phá tan cục diện giằng co, chiến thắng.
Anh ta cười hai tiếng, lại bắt đầu đắc ý vênh váo, “Giang tổng, sao cậu lại thế này chứ.”
Tiêu Dịch tùy ý đứng ở chỗ đó, nói ra mấy lời thiếu đòn, “Mấy năm sống ở nước ngoài liền đem cậu thành ra như vậy sao, ăn cơm Tây chắc khiến con người ta mất đi sức lực dữ lắm.”
Nhưng mà không giống như dự đoán chính là, Giang Tịch thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ, sắc mặt nhàn nhạt, như là không hề đem lời anh ta nói để ở trong lòng.
Tiêu Dịch cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy Giang Tịch đem quả bóng không cần nữa kia vứt vào trong ***.g ngực anh ta.
Tiêu Dịch không hề phòng bị, cúi đầu dùng tay tiếp được, đồng thời nghe Giang Tịch nói: “Trả đồ lại cho cậu.”
“…………”
Hay lắm, không hổ là Giang Tịch.
Đây là lần thứ hai Giang Tịch mở miệng phun hương thơm, hơn nữa toàn bộ đều dùng ở trên người Tiêu Dịch.
……
Chờ đến khi Giang Tịch cùng Tiêu Dịch đánh bóng rổ rồi lại đi thay quần áo xong, mấy người liền đi ra ngoài ăn bữa cơm, trước kia nơi này là nơi các nữ sinh các cô tụ tập mà.
Cao trung quốc tế Anh Lợi quản giáo cũng không nghiêm, phong cách học tập cũng thoải mái, cho nên bên trong nhà ăn cùng cả cái phố buôn bán đồ ăn bên ngoài, là cũng vì học sinh mà mở ra.
Nam sinh ngoại trừ liên hoan, đánh bóng rổ xong liền trực tiếp đến nhà ăn ăn buffet, vừa tiện lại vừa nhanh.
Cho nên những quán nhỏ bên ngoài này, không gian không đủ, không đủ cho bọn họ “Xưng huynh gọi đệ”, bởi vậy nơi đây vẫn được nữ sinh hoan nghênh hơn nhiều.
Trước mắt bốn người tập trung ở đây, chỉ định gọi mấy món có sẵn trong menu.
Tiêu Dịch chỉ chỉ mâm đồ ăn với đủ loại kiểu dáng, “Ở đây bán mấy món kiểu gì vậy, loại này cho chó chó còn không thèm ăn.”
“Vậy cậu ăn hay không ăn?”
“Không ăn.”
“Tớ lần đầu tiên thấy có người tự so sánh với mình với chó, cậu thật sự rất đỉnh đấy Tiêu Dịch.” Liên Đường vỗ tay tán thưởng.
Tiêu Dịch nhất thời không thể phản bác, anh ta dừng một chút, chỉ là dùng khuỷu tay khẽ chọc chọc Giang Tịch đang ngồi một bên, “Uy, cậu ăn thật đấy à.”
Mí mắt Giang Tịch lười nhác nhấc lên, “Cậu nói nhiều lời vô nghĩa như thế để làm gì.”
Tiêu Dịch không có biện pháp, tiếp tục ăn “Rau” gặm “Cỏ”, ăn đến một nửa rồi, tính tò mò nổi lên, anh ta liền hỏi Quý Minh Châu về kế hoạch kế tiếp.
“Ăn ăn uống uống, chơi chơi ngủ ngủ, thuận tiện thì tiêu tiền.” Quý Minh Châu vứt cho Tiêu Dịch một cái nhìn như bất đắc dĩ kỳ thật là khoe khoang, “Không có biện pháp, chính là nhàm chán như vậy.”
“Cậu kêu cái này là nhàm chán?” Tiêu Dịch khinh thường mà khịt mũi, “Cậu không thấy được tớ bận rộn đến nhàm chán thế nào đâu, cái đó mới là trí mạng.”
“Không bao lâu tớ phải đến công ty ba tớ làm rồi.”
Ngữ khí Quý Minh Châu khoan thai, không chú ý tới thời điểm Giang Tịch nghe đến những lời này, ý vị không rõ mà nhìn cô một cái.
“Bất quá Giang cẩu à, năm nay cậu không tổ chức sinh nhật à?” Tiêu Dịch muốn châm một điếu thuốc, liền bị ngăn lại, chỉ đành cầm nó ở trên tay mà đung đưa.
Giang Tịch mang theo ánh mắt cảnh cáo mà liếc anh ta một cái.
Động tác trong tay Tiêu Dịch thoáng dừng một chút, vội vàng sửa lời, “Cậu nghe lầm rồi, tớ nói là Giang tổng.”
Nói đến đây, sinh nhật Giang Tịch vừa lúc vào thời tiết rét đậm, hẳn là sắp tới rồi.
“Đại khái là sẽ làm.” Kỳ thật trong quá khứ đều là Giang Vũ Thành tổ chức, mấy năm Giang Tịch xuất ngoại kia đương nhiên sẽ không có.
Nhưng năm nay là phá lệ quan trọng, đầu tiên là vì anh hoàn thành việc học về nước, thứ hai còn là bởi vì anh chính thức tiếp nhận chưởng quản Giang thị, là thời điểm anh bước lên nằm quyền.
Mà thông qua buổi tiệc sinh nhật này kéo thêm mối quan hệ ở bốn phương, tiện đà lung lạc các tộc thế gia, đây cũng là thủ đoạn thường thấy nhất.
Bởi vậy, Giang Tịch mới có thể nói khả năng khá cao.
Trên thực tế nói đến, hẳn là xác thực sẽ tổ chức.
Nhanh chóng ăn xong, cũng không biết có phải đã hẹn nhau trước hay không, Tiêu Dịch lôi kéo Liên Đường, nói là có việc gấp, phải đi trước một chuyến.
“Tớ đưa Liên Đường trở về, hai người các cậu cứ tự nhiên đi nhé.”
Quý Minh Châu nhìn qua, “Liên Đường vừa mới còn đang nói, muốn qua Bách Duyệt ngủ lại một đêm sao?”
Lúc này, Liên Đường bước lên đoạt lời ――
“Tớ có việc gấp, việc này thực sự rất gấp đấy!”
Tụ tập không được bao lâu, khi đến như một cơn gió, khi đi cũng như một cơn gió, trong nháy mắt, thân ảnh hai người liền biến mất.
“Cô ăn xong chưa?” Giang Tịch qua một lúc lâu, chủ động mở miệng.
Nhìn bộ dáng này.
Chủ động quan tâm như vậy sao……… Quả thực cùng mấy ngày hôm trước! Khác xa một trời một vực!!
Quý Minh Châu nhẹ nhàng hừ một tiếng, cuối cùng cũng không kéo dài nữa.
“Xong rồi, còn anh thì sao?”
“Ừ, vậy bây giờ chúng ta cùng nhau trở về đi.”
Quý Minh Châu nhớ tới xe mình, “Cùng nhau? Nhưng tôi tự mình lái xe tới, nên chắc anh phải tự lái xe về rồi.”
“Hôm nay tôi không lái xe.” Giang Tịch nhắc nhở cô, “Ngồi xe Tiêu Dịch tới.”
“…………”
Thật đúng là chuyện hiếm lạ, Giang Tịch vậy mà không lái xe đến, sau đó còn muốn tới cọ cô trở về?
Nghĩ đến đây, tầm mắt Quý Minh Châu bình tĩnh, nhìn kỹ Giang Tịch ngồi đối diện.
Ánh mắt anh tuy rằng vẫn bằng phẳng, nhưng không biết vì sao ――
Quý Minh Châu không thể giải thích được, không rõ ngọn nguồn, cô cảm giác được một hơi thở của sự mặt dày.
……
Một đường trở lại Bách Duyệt, Quý Minh Châu liền nhận ra Giang Tịch so với quá khứ hết sức bất đồng.
Cũng không khác quá nhiều, chỉ là anh trở nên chủ động hơn.
Dọc theo đường đi đều tận lực cùng cô nói chuyện phiếm.
Bất quá hai người xác thật là loại người một khi mở miệng là có thể nói chuyện liên tục với nhau không ngừng nghỉ.
Tùy tiện chọn ra mấy đề tài, Giang Tịch đều có thể tiếp lời.
Mà chuyện không tầm thường như vậy, chờ tới khi về tới Bách Duyệt rồi, lại càng đặc biệt rõ ràng.
Quý Minh Châu đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, chờ đến khi quay trở lại phòng khách, liền phát hiện Giang Tịch vẫn còn chày cối ở đàng kia không chịu đi.
Như lúc trước, anh khẳng định sẽ muốn quay về phòng ngủ thay quần áo đầu tiên.
Càng khỏi phải nói đến ―― ánh mắt anh cứ lẳng lặng, như là dây thừng, chặt chẽ mà khóa trụ cô lại.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Quý Minh Châu nói, sờ sờ mặt mình.
Hình như mặt cô cũng đâu xấu xí hay thô ráp gì đâu.
Vậy tại sao anh phải nhìn cô như vậy?
Cẩn thận ngẫm lại, nó còn hơi đáng sợ.
Quý Minh Châu vẫn còn đang đắm chìm ở trong thế giới của chính mình, thì cô nghe được Giang Tịch chậm rãi lên tiếng.
“Buổi sáng ngày hôm đó, là tôi không tốt.”
……
Thời điểm Quý Minh Châu quay trở lại phòng mình, vẫn còn cảm thấy có cái gì đó không chân thật.
Người vừa nói những lời kia…… Là Giang Tịch sao?
Hẳn là không có bị Tomi bám vào người, biến thành người máy rồi đấy chứ.
Tầm mắt Quý Minh Châu rơi hoàng tử gà trống nhỏ vẫn đang nằm trên giường, lập tức bổ nhào lên giường, cứ như vậy mà nằm bò, đem công tử gà xách lên xoa xoa.
Tóc cô hỗn độn, trong đầu quanh quẩn toàn là những lời Giang Tịch vừa mới nói.
Anh nói, chuyện buổi sáng ngày hôm đó, là anh không tốt.
Quý Minh Châu hồi tưởng một phen, tuy rằng cảm thấy cái này không giống như là tác phong bình thường của Giang Tịch nhưng cô lại thập phần hưởng thụ.
Thật ra cũng không phải do anh cúi cái đầu cao quý của anh xuống trước, hay là do anh ấy biết nhận lỗi.
Quý Minh Châu rối rắm kỳ thật vẫn luôn là sự tức giận đột ngột của anh ấy, cũng không biết anh có ném đi cốc mocha hay là đã uống nó rồi.
Đại khái ở chỗ, tất cả đều chỉ là một loại thái độ.
Vết thương lúc trước bị ngâm lâu trong nước, một khắc này đột nhiên co chặt lại, rồi sau đó bắt đầu chậm rãi, từng cái, luân phiên nhau đập thình thịch.
Buổi tối, có lẽ thấy tâm tình mình cũng không tệ lắm, Quý Minh Châu liền trực tiếp đem kỳ video ở tửu trang suối nước nóng kia đăng lên.
【@Pearl: Vỏ sò nhỏ ơi, hôm nay có vlog mới đấy, mọi người vui không? Số đặc biệt tửu trang suối nước nóng, ở trong đó còn có những khoảnh khắc ―― trượt tuyết, suối nước nóng, tửu trang, còn có phi cơ trực thăng mang mọi người lên không trung ~ toàn cảnh chụp xuống ~[ gà con.jpg]. 】
Một kỳ video này cô đã sớm cắt nối biên tập đâu vào đấy cả rồi, hậu kỳ cùng một ít thước phim tư liệu sống khá đáng yêu cắt ghép hơi tốn thời gian một chút, nói tóm lại, mọi thứ xem như vừa lòng.
Fans đều là mấy con cú đêm ――
Tối như thế này rồi, không hề ngoài ý muốn vẫn thảo luận khá sôi nổi dưới khu bình luận.
―― “Oa! Vui quá đi! Em xem đầu nhé mọi người ơi!”
―― “Xem xong rồi, toàn bộ hành trình tràn ngập năng lượng, nghiện quá mức, lúc trượt tuyết tôi còn nghe được tiểu trân châu hô to đấy nhé, đáng yêu ghê ha ha ha.”
―― “Tửu trang suối nước nóng, quào, ngưỡng mộ quá, vì sao lúc ngâm suối nước nóng không lộ đầu vai nhỏ như ngọc một phen nhỉ? Nhưng không sao tôi loáng thoáng thấy được đùi đẹp rồi [ đầu chó.jpg].”
―― “Nói thật, thật sự chờ mong Pearl của tôi lộ mặt một ngày nào đó, tôi cảm giác đây sẽ là một vị tiểu tỷ tỷ cực kỳ xinh đẹp!”
Ngoại trừ mấy lời thổi phồng ngày thường vẫn thấy, còn có một ít người theo đảng kính hiển vi, chuyên môn soi chi tiết trong video.
―― “Mẹ kiếp, tửu trang suối nước nóng của khu này thật sự không hề rẻ đó a!”
―― “Giây thứ 52 khi họ bắt đầu mở vali hành lí, có một khoảnh khắc chớp mắt đảo qua phòng, mẹ nó hình như là phòng tổng thống, tôi xỉu đây.”
―― “Lầu trên, thím xem rương hành lý của cô ấy chưa, là vali làm bằng da thật ở Châu Âu với số lượng hạn chế đấy, mặt trên còn có khắc tên bằng tiếng Anh nữa! Bất quá xem lại mấy video khi cô ấy còn đi du học ở Úc, không thể nghi ngờ đây là bạch phú mỹ, đã vậy tuổi còn rất trẻ.”
―― “Phi cơ trực thăng cũng là hạng 5 sao, tôi vừa tìm trên mạng rồi, cái này căn cứ máy bay tư nhân, không có quan hệ thì không thể quay phim chụp hình được đâu! Lại còn chai rượu kia, tửu trang không hề công khai buôn bán ~”
―― “Nữ nhân tôi yêu thật sự ưu tú, hầm rượu trong nhà kia thoạt nhìn khá tinh xảo a.”
―― “Chết tiệt, đừng thảo luận chuyện này nữa, ở phút thứ 15, mấy thím cẩn thận nghe thử đi, có một giọng nam rất êm tai, thậm chí còn xuất hiện một góc áo trong cảnh quay nữa, não tôi không thể trong sáng, một chút cũng không được, nghi ngờ quá đi!”
Quý Minh Châu vốn dĩ đang xem, nhìn đến cái bình luận cuối cùng này, phải quay lại coi video của mình.
Quả nhiên, ở phút thứ mười lăm, xuất hiện bóng dáng Giang Tịch lướt qua, không có mặt, chỉ có góc áo cùng với giọng nói.
Khi đó hẳn là cô đang thu thập hành lý, mà Giang Tịch thì lại đang đợi cô, hơn nữa còn hỏi cô ―― “Đi nhé.”
Cô đại khái không cắt sạch sẽ đoạn này, lỡ tay để lộ.
Không nghĩ tới một đoạn nhỏ như vậy, lại có thể bị đào ra, sau đó bị cư dân mạng công khai tiến hành phân tích.
Quý Minh Châu không khỏi lại một lần mà cảm khái hoả nhãn kim tinh của cư dân mạng bây giờ, có thể nói như là bới lông tìm vết.
Bất quá cho dù có phỏng đoán quan hệ hay là gia cảnh, Quý Minh Châu vẫn luôn chưa từng chính diện đáp lại, quay chụp video cô cũng chưa từng giới thiệu qua, đem thông tin của thế giới thật cẩn thận bảo vệ.
Cô không nghĩ sẽ lấy những điều này như một mánh lới trong việc làm video của mình, chụp mấy thứ mình thích còn không kịp, huống gì nghĩ tới mấy chuyện khác.
Quý Minh Châu đi xuống ngược lại phần bình luận, có mấy fans vừa vặn hôm nay là sinh nhật, đang cầu cô chúc mừng.
―― “Hôm nay là sinh nhật tôi, tiểu trân châu nhìn tôi được không! Muốn đại đại chúc phúc, ôm một cái thật ấm áp, hôn cuồng dã thân mật!”
Đối với loại này, cô rất nhanh chóng trả lời ――
【@Pearl: Tiểu bảo bối sinh nhật vui vẻ nga ~[ ôm một cái.jpg][ hôn hôn.jpg]. 】
Bất quá nói đến sinh nhật ――
Sinh nhật của Giang Tịch cũng sắp tới.
Muốn đưa một cái gì đó, cũng muốn chuẩn bị một chút.
Quý Minh Châu ngưng thần một lát.
Trong lòng bỗng nhiên đưa ra quyết định, nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Cô lại đọc thềm mấy cái bình luận mới nhất, đều là một ít fans muốn cầu cô hôn hôn rồi cầu cô ôm một cái.
Rồi sau đó, không biết đã kéo đến một cái bình luận.
Tầm mắt Quý Minh Châu lại một lần nữa bị một nick ảo hấp dẫn.
【@jjabcdefg8888: Cũng là sinh nhật tôi. 】
Quý Minh Châu nhìn đến đây, nhíu nhíu mày, bây giờ nick ảo cũng tích cực như vậy sao?
Nhìn fans của cô tới sinh nhật đều muốn ôm muốn hôn, không tới vài giây nick ảo cũng đã tràn theo vào rồi.
Đến bây giờ, cô nhìn cũng sắp quen mắt.
Quý Minh Châu phớt lờ dòng bình luận đó, căn bản không trả lời, trực tiếp tắt di động chuẩn bị đi rửa mặt.
……
Bữa tiệc sinh nhật của Giang Tịch quả thật đã đến rất gần.
Địa điểm là ở Giang Trạch.
Giang Vũ Thành mời không ít bạn bè của ông tới, Lâm Mạn Hề đã sớm bắt đầu bố trí chuẩn bị.
Một ngày trước khi bữa tiệc bắt đầu, Lâm Mạn Hề còn đề nghị hai người hãy về sớm một chút, đã bị Giang Tịch trực tiếp từ chối.
Ý tứ của anh là còn phải bận làm việc, nếu quay trở về, thì khi quay về công ty sẽ khá bất tiện, Lâm Mạn Hề không lay chuyển được anh, cho nên trước mắt quyết định là vẫn ở Bách Duyệt nghỉ ngơi.
Yến hội đêm đó, ăn uống linh đình.
Ánh đèn bên trong Giang trạch sáng choang, bên ngoài thì đối lập, gió thổi lạnh thấu xương.
Giang Trạch là một toà đại trạch cực lớn, vốn đã to như vậy rồi, cho nên chỉ đem mấy cái bàn ở trong phòng khách dọn dẹp lại một chút, thì diện tích cũng đủ làm thành một cái sảnh tổ chức tiệc.
Tất cả tiền bối và hậu bối được mời đều đã tới, chỗ ngồi cũng đã chật kín, Lâm Mạn Hề cùng Giang Vũ Thành vội vàng chiêu đãi khách khứa.
Mà Liên Đường lần này là đi theo cha mẹ tới đây, nên an phận không ít, cũng không chạy đi tìm Quý Minh Châu.
Mối quan hệ của Quý gia cùng Giang gia mọi người đều biết, bởi vậy họ xem Quý Minh Châu vẫn luôn đi theo bên người Giang Tịch kính rượu, tay cũng khoác vào trong khuỷu tay anh, bộ dáng còn thập phần thân mật, đều không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn của bọn họ chính là ――
Nam chính cao gầy, đạm mạc tựa ngọc, nữ lại yểu điệu thục lệ, xinh đẹp tuyệt trần.
Hai người đứng chung một chỗ, lại vô cùng xứng đôi, thoạt nhìn cũng thật sự môn đăng hộ đối.
“Minh Châu không uống một ly sao con?” Một vị khách lớn tuổi nhìn Giang Tịch kính rượu, nhắc nhở Quý Minh Châu đang đi theo đứng một bên.
Bọn họ đều trưởng bối, quan niệm của thế hệ trước cũng đã ăn sâu bén rễ lâu rồi, cảm thấy thê tử cũng phải nên khiếm tốn và ân cần săn sóc trượng phu.
Việc kính rượu này, hẳn là phải tiến lên giúp đỡ mới đúng, chứ không phải cứ luôn đứng ở một bên, cái gì cũng không làm.
“Gần đây thân thể cô ấy không khoẻ, không nên uống rượu.” Tay Giang Tịch nâng lên, nhàn nhạt chắn trở về.
Trên thực tế, từ lần trước cô đau bụng về sau, Giang Tịch liền không cho phép cô quang minh chính đại mà uống rượu nữa.
Đương nhiên, lén lút, trộm sờ soạ/ng mà không bị thấy, vẫn có thể được.
Giống như hiện tại, trong tay cô đang cầm ly rượu vang đỏ, nhìn như có thể uống, kỳ thật chỉ là cái để bài trí thôi.
“Xin lỗi.” Quý Minh Châu theo sát Giang Tịch mà nói, cười cười đáp lại vị trưởng bối này, ngữ khí hồn nhiên lại vô tội.
Vị lớn tuổi kia còn muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng mắt thấy Quý Thiếu Ngôn cách đó không xa đang chậ.m rãi đi về bên này, vội tránh ra.
Quý Thiếu Ngôn hôm nay khoan thai tới muộn, yến hội bắt đầu đã lâu ông mới đến, bên người cũng không mang theo nữ nhân, một mình một người.
Sau nhiều lần đi từ kính rượu, bấy giờ Quý Minh Châu mới nhìn thấy ông, từ nãy đến giờ Quý Thiếu Ngôn vẫn đang ở cùng Giang Vũ Thành nói chuyện với nhau.
Hiện tại ông đến gần, hơi gật gật đầu với Giang Tịch, rồi sau đó dùng ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng mà chạm nhẹ vào ly Quý Minh Châu đang nắm chặt kia, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Bảo bối hôm nay thật xinh đẹp.”
“Ba cũng rất tuấn tú a.” Quý Minh Châu đi về phía trước đối diện với Quý Thiếu Ngôn, ở trong lòng ngực ông cọ cọ.
Quý Thiếu Ngôn vỗ vỗ, tầm mắt rơi xuống chiếc vòng mà Quý Minh Châu đang đeo trên cổ.
Tiện đà, ông lại nhìn xem núi cài cổ tay áo của Giang Tịch.
Là một đôi.
Quý Thiếu Ngôn vừa lòng gật gật đầu, rồi sau đó cùng Giang Tịch nói chuyện, nội dung phần lớn đều là chuyện làm ăn, Quý Minh Châu nghe không hiểu, cũng không muốn nghe.
Xem bộ dáng này của hai người, đại khái còn muốn đàm đạo thêm khá lâu nữa.
“Con qua bên kia nghỉ ngơi một lát đi, ba cùng Giang Tịch còn muốn nói chuyện thêm.” Quý Thiếu Ngôn nhìn Quý Minh Châu cứ đứng ở một bên, cũng không muốn bắt cô tiếp tục ở bên này nữa.
Giang Tịch không hề dị nghị, đề nghị nói, “Em đi ra cầu thang bên kia đi, nơi đó không có ai, đợi chút nữa tôi đi tìm em.”
Quý Minh Châu đáp lời, xoay người đi ra cầu thang xoắn ốc ở bên kia đi.
Nếu cô nhớ không lầm, cầu thang bên kia dẫn đến một cái sảnh lớn, trên đó có một ban công, nơi đó có thể nghỉ ngơi, có đặt cả chiếu tatami. (chiếu tatami là một loại chiếu của Nhật nha m.n)
“Quý Minh Châu.”
Quý Minh Châu mới vừa đi lên cầu thang chưa được hai bước, thì theo sau bước chân truyền đến một tiếng gọi, nên đã lập tức ngừng lại.
Cô xoay người lại, xuống phía dưới cầu thang nhìn qua.
Là Triệu Lan đã lâu không gặp.
Hôm nay Triệu Lan hẳn là đi theo Triệu lão đến đây, nhưng Quý Minh Châu hoàn toàn không để bụng, càng khỏi phải bàn sẽ đi tìm hiểu chung quanh xem ai là người đến buổi tiệc này.
Kết quả sau khi bị cô ta gọi, Quý Minh Châu cũng không nghĩ sẽ dừng lại cùng cô ta một lần nữa bắt chuyện.
Không nói gì đến chuyện khác, chỉ bằng việc trước đây Triệu Lan tác động nhỏ vào việc gửi bản thảo, Quý Minh Châu cũng đã muốn mặc kệ, không quan tâm.
Nhưng mà Triệu Lan lại không muốn buông tha cho, bám riết không nhả.
“Cô chờ tôi, tôi muốn cùng cô nói chuyện một chút.”
Nói, cô ta liền bước vài bước đi lên, cùng với Quý Minh Châu đứng song song.
Vừa rồi khoảng cách quá xa nên có chút thấy không rõ, trước mắt đến gần rồi, chiếc vòng cổ kia đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Triệu Lan liều mạng năn nỉ Triệu lão, mới có thể có cơ hội ngày hôm nay.
Vừa vào yến hội, tầm mắt cô ta liền gắt gao mà chăm chú bám vào hai người, cũng không hề dời đi.
Những người khác có lẽ sẽ không chú ý đến, nhưng tâm tư cô ta tinh tế, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được hai người đang bất đồng.
Không khí có khoảng cách, chính là khi một người đối với một người khác bài xích.
Mà ngoại trừ cái đó ra, trang sức đeo cùng nhau, là một loại hình thức khác trong lòng hiểu rõ nhưng lại không nói ra.
Quý Minh Châu đeo trên cổ, cùng nút tay của Giang Tịch, là một đôi.
Ánh sáng tinh xảo, chỉ có ở một góc độ đặc thù, mới có thể đủ chiết xạ để thấy được sự lộng lẫy.
Triệu Lan chỉ cảm thấy hốc mắt đều bị ánh sáng tinh xảo kia làm đau hết cả, sau đó thấm vào khắp người, cũng thấm vào đầu quả tim.
“Tôi và cô thì có gì để nói?” Quý Minh Châu nhìn về phía Triệu Lan, đối phương thần sắc nhu nhược đáng thương, bi phẫn lại lã chã, giống như bị ai đó khi dễ vậy.
“Đúng thật là không có gì để nói, tôi chỉ muốn nói với cô, Quý Minh Châu, cô đừng quá đắc ý.” Triệu Lan gắt gao mà nhìn thẳng, nhẹ giọng nói ra mấy lời lại không hề dễ nghe.
“Tôi đắc ý như thế nào?” Quý Minh Châu chậm rãi nhướng mày, nhìn về phía cô ta, “Là bởi vì cô bị Giang Tịch hung tợn đánh vào mặt, cho nên cô mới cảm thấy tôi đắc ý sao?”
Cô cười rộ lên, “Vậy thì cô sai rồi, tôi từ đó đến giờ, vẫn luôn rất đắc ý ~”
“Tôi nói không đúng sao? Giang Tịch cùng cô liên hôn, làm gì có vài phần chân tình nào? Cô bất quá cũng chỉ là ỷ vào gia thế tốt mà thôi, ngoại trừ cái này ra, cô còn có cái gì?” Triệu Lan cường điệu ở hai chữ “Giang Tịch”, có vẻ như đang nhắc nhở, cũng có vẻ như cố tình nhấn mạnh.
Không biết là đang thuyết phục người khác, hay vẫn là đang thuyết phục chính mình.
“Đương nhiên là có a……… Tôi có gương mặt, có thân hình, có bằng cấp, còn có một người ba thương tôi như mạng sống.”
Quý Minh Châu nói xong nhìn cô ta, chớp chớp mắt, “Vậy còn cô, dựa theo lời cô nói như vậy, cô xem cô không bằng được tôi ở bất kì mặt nào, đã thế lại còn hứng nhiều gạch đá từ cư dân mạng hơn tôi ―― thế nào, cảm giác lật thuyền trong mương có dễ chịu không.”
Triệu Lan nhất thời không còn lời gì để nói.
Cô ta chỉ biết, cô ta chính là nhìn không được bộ dáng cái gì cũng đoạt được dễ như trở bàn tay của Quý Minh Châu.
Triệu Lan lại nghĩ tới ngày đó Giang thị đáp lại rồi toàn bộ cư dân mạng ném đá, cùng với đoàn đội marketing bỏ rơi, sau khi về đến nhà, đối mặt cha mẹ mắt lạnh như băng, cô ta đã phải chịu áp lực lớn nhường nào khi phải tuyên bố tạm dừng video phỏng vấn.
Cô ta cũng được xem như bảo bối mà lớn lên, bây giờ đã thể nghiệm qua cảm giác thê lương khi bị người ta coi thường ra sao rồi.
Đủ loại hết thảy, vào giờ phút này tất cả hóa thành ngọn lửa không thể dập tắt ở trong lòng.
Thiêu rụi toàn bộ lý trí cô ta, tất cả đều là cảm giác không cam lòng.
Dựa vào cái gì…………
“Quý Minh Châu cô dựa vào cái gì?” Triệu Lan lạnh lùng nói, “Giang Tịch cũng bất quá cũng chỉ là tùy tiện chọn ra một người có gia thế tốt để cưới làm vợ thôi, cô cho rằng vị trí của cô đủ tốt đẹp sao, hết thảy những thứ cô đạt được, đều chỉ dựa vào may mắn, cả đời này của cô, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.”
Triệu Lan nói như vậy, kỳ thật cũng không chắc chắn.
Trong nội tâm cô ta vẫn ẩn ẩn nhận thấy được tại sao Giang Tịch lại làm ra những điều này
Ngữ khí khinh thường này, thời điểm Quý Minh Châu đi học trước đây đã từng trải qua vô số lần.
Khi đó, có những người cô rõ ràng không hề quen biết, nhưng đối phương lại đối hành động của cô ở trong trường học hết thảy rõ như lòng bàn tay, nói ra thì quá chua chát.
Quý Minh Châu có chút buồn cười, cũng không thèm tức giận, chỉ theo lời Triệu Lan mà nói tiếp, “Đúng vậy, rất là tùy ý, vị hôn thê của anh ấy tại sao không phải là cô nhỉ?”
Nói xong, cô cũng lười cùng Triệu Lan tiếp tục tranh cãi, cũng không nghĩ sẽ ở đây nữa, thuận thế đi xuống dưới lầu.
“Cô………” Triệu Lan còn muốn nói gì, không biết nhìn thấy gì, buột miệng thốt ra lời nói, nhưng ngay sau đó lại nuốt ngược trở về.
Lúc này Quý Minh Châu cảm thấy dưới chân mình bị vướng phải một cái gì đó, bị nghiêng hẳn sang một bên, thì Triệu Lan đã ngã xuống trước.
Đại khái chắc là được người máy tí hon kia bồi dưỡng ra năng lực phản ứng ngay lập tức, Quý Minh Châu duy trì tia lý trí cuối cùng, nhanh chóng túm lấy lan can phía bên phải, đỡ lấy chính mình, tránh cho bản thân bị té ngã.
Nhưng cũng vì như vậy, cô cảm giác chỗ bị thương lúc trước ở trong phòng tắm, lại một lần nữa ẩn ẩn đau.
So với lần trước, lần này còn có vẻ đột ngột hơn.
Bất quá cũng chỉ là một chút thôi.
Không bị vặn vào.
Một bên Triệu Lan đúng lúc này nhỏ giọng khóc lên, chắc là bị ngã đau quá rồi.
Quý Minh Châu nghe xong thanh âm thình lình vang lên của cô ta, mới vừa quay lại đầu nhìn qua, liếc mắt một cái liền trông thấy đang đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, Giang Tịch.
Triệu Lan vẫn luôn nhìn Quý Minh Châu, ngã xuống cầu thang, giờ khắc này càng thể hiện vẻ yếu đuối mong manh, “Cô tại sao lại muốn đẩy tôi………”
Quý Minh Châu nhìn dáng vẻ này, trong lòng trằn trọc vài lần, rốt cuộc cũng không hề mở miệng.
Khi Triệu Lan lại một lần nữa phát ra tiếng “Cô vì cái gì muốn làm như vậy……”, thì liền bị một bóng người đi lên đánh gãy.
Giang Tịch lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Lan một cái, trực tiếp bước qua cô ta, rồi sau đó vươn cánh tay, từ đầu gối Quý Minh Châu, chặn ngang bế cô lên, bước lên cầu thang.
Bởi vì trong phòng toàn là khách khứa, bên ngoài lại là đêm mùa đông lạnh lẽo, hai nơi đều không thể đi.
Cho nên Giang Tịch cũng không mang Quý Minh Châu đến một trong hai, dứt khoát ôm cô trực tiếp vào phòng mình.
Sau khi đến phòng rồi, Quý Minh Châu bị đặt lên nệm, tiện đà, cô cảm giác được váy của mình bị vén từ dưới lên.
Một trận lạnh lẽo theo đó cuộn lên.
“Giang Tịch………”
Giang Tịch ngồi xổm dưới đất, không thèm phân trần mà nắm lấy mắt cá chân cô, đặt lên đùi mình.
Anh rũ mắt xuống, mặt mày bị đèn trong nhà làm cho nhu hòa.
“Mặc kệ cô tin hay không, tôi không hề va phải cô ta, là cô ta va vào tôi!”
“Tôi biết.” Ngón tay anh thon dài tay giống như lần trước, thành thạo mà đặt ở lên mắt cá chân, nhẹ nhàng xoa xoa.
Quý Minh Châu hừ hạ, “Đều là tại anh chọc nợ phong lưu……”
Lông mi cong dài của anh nhấc lên, hỏi, “Có bị vặn phải không?”
Thanh âm Quý Minh Châu lúc này mới mềm xuống, “Không có…… Chỉ trong chốc lát thôi…… Giống như lần trước.”
Không biết nghĩ tới cái gì, giọng cô trở nên cường điệu, “Dù sao anh cũng không thể lại kéo dài vô hạn thời gian tôi không thể uống rượu nữa!”
Hình như khóe miệng Giang Tịch khẽ câu lên thành một độ cong nhỏ, tay vẫn cứ đặt ở trên mắt cá chân cô, chậm rãi v.uốt ve.
“Còn đau không?”
“Không đau……” Quý Minh Châu nhìn anh nửa quỳ ở trước mặt mình, là tư thế hoàn toàn thần phục, nhịn không được lại mở miệng dỗi hắn, “Tôi muốn đau, nhưng không phải loại đau này.”
Lần này Giang Tịch thật sự nở nụ cười.
Mặt mày tinh xảo vào giờ phút này, bị ánh đèn làm cho dịu dàng hơn nhiều.
Mà ý cười nhợt nhạt trên khóe miệng, cũng dần trở nên rõ ràng.
Giang Tịch rất ít khi cười như vậy, rồi sau đó, anh chậm rãi mở miệng.
“Tiểu công chúa, còn muốn ai làm bị thương sao.”
Quý Minh Châu chỉ cảm thấy pháo hoa tích góp trong ngực nổ tung, phảng phất nhìn thấy được những bông hoa mùa xuân nở rộ khi ấm áp, nghe được tiếng suối chảy róc rách sau khi tuyết tan.
Đêm đông lạnh giá.
Dưới lầu múa hát, tiếng ly chạm nhau vang lên sinh động.
Trên lầu trong phòng, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Ánh đèn bao phủ hai người, hô hấp cứ như vậy mà đan xen.
Giờ khắc này, nghe được ngữ khí anh ôn nhu như vậy, cư nhiên lại thấy ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]