“…… Nói như vậy………Là anh rảnh?” Quý Minh Châu nghiêng đầu, khuỷu tay đặt ở trên bàn nhìn anh.
“Giang thị không có khắt khe đến thế, bình thường mấy ngày nghỉ tôi vẫn phải có.” Tay Giang Tịch tiếp tục lật báo, nhưng mắt vẫn không nhìn cô.
Ngày nghỉ bình thường cái quỷ gì.
Quý Minh Châu thấy anh trước đây bận rộn cả tháng trời, xoay mòng mòng như con thoi, chỗ nào từng có ngày nghỉ bình thường.
“Dựa theo lời anh miêu tả, vậy thời điểm trước đây chắc không bình thường lắm đâu?”
Quý Minh Châu nói, tay vẫn đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Tôi có bình thường hay không, cô hẳn là người rõ ràng nhất.” Giang Tịch bưng ly cà phê lên, chậm rãi đáp lời.
“……..Hả?” Quý Minh Châu nghi hoặc nhìn anh.
“Không có gì.”
Giang Tịch đem ly cà phê đặt lên bàn, đóng tờ báo lại đứng lên.
Anh sửa sang lại cổ áo, “Tôi đến công ty đây, buổi tối có lẽ sẽ về không đúng giờ, cô không cần phải chờ cửa tôi đâu.”
“Lúc anh về tôi cũng không nhất định ở đây đâu a, sinh hoạt hằng ngày của tôi vẫn rất phong phú.” Quý Minh Châu chớp chớp mắt, “Đặc biệt là vào ban đêm.”
“Đã nhìn ra.” Giang Tịch rũ mắt, bổ sung nói, “Tối hôm qua cô uống say quả thực phong phú hơn người.”
Anh không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới Quý Minh Châu liền nghĩ ngay đến lúc cô bưng mặt anh, rồi các loại hình ảnh vặn vẹo đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hon-va-doa-hong/3487938/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.