Chương trước
Chương sau
Quý Minh Châu: 【 không có gì đặc biệt muốn ăn, chắc chỉ cần xào một ít hoa lan là được rồi. 】

Giang Tịch ngay lập tức trả lời.

Giang Tịch: 【 Được 】

Vừa trả lời xong, Quý Minh Châu tắt di động, cũng không tiếp tục xem bình luận bên dưới Weibo nữa.

Nói chung là, mọi chuyện chỉ cần một ít thời gian sẽ biến mất thôi.

Cấp bậc này của Triệu Lan, đã không cần cố tình xuất hiện ở trong tầm mắt của Quý Minh Châu nữa.

Nếu như sau này ở trong yến hội có gặp nhau, nếu không dễ chịu, thì tóm lại cũng là do Triệu Lan tự chuốc lấy thôi, tất nhiên không phải do Quý Minh Châu.

Bởi vì

Từ trình độ nào đó mà nói, nhất cử nhất động của Giang Tịch, không có chỗ nào là không bộc lộ, thái độ của anh đối với Triệu Lan, vừa đơn giản lại sáng tỏ.

Người sáng suốt thì không ai không nhìn ra được.

Trong vòng bằng hữu thì càng không cần phải nói.

Bất quá lời Giang Tịch nói không phải là giả, chỉ cần đối chiếu với đoạn thời gian trước đây, trình độ nhận biết đối với cái tên “Triệu Lan” này có quen thuộc hay không, có nằm trong phạm vi nhận thức của anh, khả năng cùng Triệu Lan, quả thật là người xa lạ.

Mà nói đến quen thuộc, chung quanh bằng hữu cũng chỉ có mấy người.

Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu bắt đầu ngưng thần.

Không biết ở trong lòng anh, trình độ quan hệ với cô đã đến mức nào?

Người sinh hoạt cùng?

Nữ nhân ở cùng nhà?

Nhưng vô luận cụ thể trả lời như thế nào, cô hoàn toàn không có khả năng biết.

Quý Minh Châu chỉ biết, hiện tại trong lòng cô đã nảy lên một loại dự cảm khó nói thành lời.

Chớm nở, nhảy nhót rồi lại rơi vào vực thẳm, cứ liên tục lặp đi lặp lại.

Như là mặt trời tới gần xích đạo chói chang nhô lên khỏi bãi biển.

Rực rỡ, nóng bỏng nhưng đồng thời lại tiếp nhận thêm sự lên xuống của thủy triều, nước biển không ngừng dâng lên rồi lặng lẽ rút dần.

Trong chớp mắt, ở trung tâm của mồi lửa kia, Quý Minh Châu cho rằng chính mình cứ như vậy mà đi qua đỉnh điểm của nó. Nhưng một giây sau, từng đợt mát lạnh lại đưa lên, từng giọt từng giọt an ủi nhân tâm.

Dần dà tâm cô cũng không thể hoàn toàn an tĩnh lại.

Vẫn luôn phập phồng tựa như thắt chặt.

Trải qua việc này, Quý Minh Châu hoàn toàn không còn tâm trí làm việc khác, bèn mở điện thoại ra gửi thêm một tin nhắn.

Quý Minh Châu: 【 nói như vậy, đêm nay vài giờ nữa anh sẽ trở về? 】

Giang Tịch: 【 công việc tương đối nhiều, nhưng hẳn là sẽ không quá muộn. 】

Quý Minh Châu: 【 nga ~~~】

Giang Tịch trả lời như vậy, nhưng Quý Minh Châu thấy anh có vẻ vội vàng, phỏng chừng là sẽ không trở lại.

Về sau lại bảo cô kêu cơm hộp giải quyết cơm chiều, không cần chờ anh.

Quý Minh Châu kỳ thật cũng không vô dụng đến mức không thể làm gì, bèn tự nấu cho chính mình một phần mì đông lạnh của Nhật, xem như là giải quyết ấm no.

Lúc sau còn lấy thêm một ít rong biển ăn liền, vừa ăn vừa nép mình ở trên sô pha.

Thời gian rảnh rỗi này có vẻ sẽ phải kéo dài, nên cô nghĩ mình nên bắt đầu đến lớp yoga luôn.

Tránh cho về sau tứ chi cứng đờ hoặc nâng lên không nổi, Quý Minh Châu cảm thấy, không chỉ vì khỏe mạnh, cho dù là vì bảo trì hình thể thì học cái này cũng rất cần thiết.

Quý Minh Châu: 【 lão sư, ngày mai ngài có thời gian không? 】

Quý Minh Châu: 【 mấy ngày nay tôi tương đối rảnh, cũng không vội vàng gì. 】

Khóa học Yoga đều bắt đầu chương trình học vào một thời điểm cố định, sau đó mới tính đến chu kỳ tuần hoàn, đang tiến hành hoặc là nửa đường dừng lại thì hiệu quả khả năng sẽ không cao.

Đủ loại yếu tố yêu cầu suy xét cùng chiếu cố đến, Quý Minh Châu cũng coi như là tìm được mấy ngày mình không quá bận rộn.

Nhắn tin xong, Quý Minh Châu cũng không vội mở ra xem mà với tay lấy cái máy tính bảng bật video.

Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu đã xem qua hầu hết các chương trình ẩm thực và một vài show đang hot hiện tại thì điện thoại mới nhận được hồi âm.

Hộp nhạc: Ừ, cũng được.

Hộp nhạc: Ngượng ngùng quá tôi trả lời hơi muộn, kỳ thật tôi dùng di động không quá thường xuyên đâu.

Hộp nhạc: Quý tiểu thư, vậy ngày mai buổi chiều từ 2h đến 4h đi, cô có thể tới hơi sớm một chút, chúng ta thương thảo một chút về chương trình học cùng công việc?

Quý tiểu thư: Không vấn đề gì.

Quý tiểu thư: Hảo a, cứ quyết định vậy đi.

Hộp nhạc: Được, ngày mai gặp.

Nhận được hồi đáp xong, Quý Minh Châu vô thức nhìn tới cửa huyền quan.

Giang Tịch đêm nay sẽ không trở về.

Cô đứng lên, duỗi cái eo lười biếng, nhìn xung quanh tòa nhà Bách Duyệt này.

Không thể không nói, bây giờ cảm thấy mọi thứ có vẻ thiếu thiếu.

……

Ngày hôm sau Quý Minh Châu dậy thật sớm, sau khi vươn người một phen, lại tinh tế trang điểm tỉ mỉ, cẩn thận ra cửa trước thời điểm dùng cơm trưa.

Giang Tịch vẫn luôn không trở về, hẳn là vẫn còn đang vội làm việc ở công ty.

Quý Minh Châu không có ý định sẽ làm phiền anh vì mấy loại chuyện như thế này. Liền làm phiền Lâm thúc tới đón, Lâm thúc dạo gần đây nhàm chán đến phát điên, nghe nói cô muốn ra cửa, vui không sao tả xiết.

“Minh Châu tiểu thư, trên mạng gần đây khá náo nhiệt a, màn đối đáp qua lại kia tôi cũng thấy được.” Lâm thúc lái xe được một lúc, bỗng dưng thả ra một câu như vậy.

“A” Quý Minh Châu thiếu chút nữa đã sốc đến phát nghẹn, “Lâm thúc, chú cũng lên mạng sao?”

Bây giờ mới qua một đêm, đã có thể truyền tới tai Lâm thúc rồi cơ à T.T.

“Tôi không thường lên mạng, đều là vợ tôi nói cho tôi biết, nói là thiếu gia tức sùi bọt mép vì hồng nhan, ở trên mạng làm sáng tỏ hiểu lầm quan hệ cùng người khác, ha ha.”

Những lời này tuy ngắn ngủi nhưng lượng tin tức nó mang lại khá lớn.

Ít nhất, Quý Minh Châu cảm thấy, bà Lâm Mạn Hề ở bên kia, hẳn là đã biết.

Một truyền mười mười truyền một trăm, cộng thêm hiện tại kỹ thuật internet phát triển như vậy.

Quý Minh Châu dùng đầu ngón chân cũng tưởng tượng ra được, trong vòng bạn hữu kia, phỏng chừng các cô ấy đã sớm thảo luận gần như phát điên.

“Không phải tôi muốn nhiều chuyện hay gì đâu Minh Châu tiểu thư, cô hẳn là cũng biết, thiếu gia trên phương diện nào cũng không thể chê, trước đây tôi còn không phát hiện cậu ấy cùng nữ nhân nào đến quá gần. Có một đoạn thời gian phu nhân còn luôn lo lắng, cảm thấy thiếu gia có phải có vấn đề nào khó nói trên phương diện kia hay không.”

“”

Nghệ thuật nói chuyện cũng khá tinh tế đó chứ.

Lâm thúc cố tình dừng lại, cũng không nói rõ, cố tình khiến cho đối phương tự ngẫm nghĩ hàm ý trong đó.

Lâm thúc rất có tâm thế thao thao bất tuyệt, thậm chí trên đường còn mở cả nhạc đệm.

Quý Minh Châu cùng ông trao đổi thêm vài câu thì cũng đến nơi học yoga.

Bất quá quãng đường cũng khá gần, lái xe không bao lâu liền đến.

“Minh Châu tiểu thư, nếu có yêu cầu tôi tới đón, thì cô chỉ cần trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.” Lâm thúc chậm rãi dừng xe lại, quay ra phía sau nhìn cô.

“Được rồi Lâm thúc, chắc cũng sẽ mất khá lâu, chú không cần cố ý chờ tôi.”

Quý Minh Châu nói như vậy, cũng là có nguyên nhân.

Lâm thúc có đôi khi thật sự khó tính đến mức làm người khác phát bực.

Quý Minh Châu còn nhớ rõ khi ấy còn đang học sơ trung, cô bị Quý Thiếu Ngôn mang theo đi đến Giang gia, bởi vì Giang Trạch thật sự không gì vui để chơi, người lớn thì đang nói chuyện, trên đường đi cô đã xin Quý Thiếu Ngôn chiều nay có hẹn với Liên Đường cùng đi dạo tiệm bánh ngọt mới khai trương, buổi tối sẽ quay về Giang Trạch cùng nhau ăn cơm.

Kết quả lúc ấy cô đi dạo bên ngoài bao nhiêu lâu thì Lâm thúc liền đợi bấy nhiêu lâu.

Khi đó liền rất ngượng ngùng, huống chi bây giờ ngồi nhớ lại.

Bất quá Quý Minh Châu cũng biết, Lâm thúc thật sự là người tốt, giống hệt Giang lão gia cũng với ba Giang mẹ Giang, rất vừa ý mình.

Khi đó cô kiêu căng tính tình cũng khá tiểu thư, nhưng thật ra lại nhận về không ít phá lệ thiên vị của trưởng bối.

Nghe xong lời này của Quý Minh Châu, Lâm thúc cười ha hả, hai dúm râu bạc theo nụ cười của ông nhếch nhếch lên.

“Không cần lo lắng, gần đây tôi cũng rất nhàn tản, thiếu gia có việc gì đều không cho tôi giúp, kỳ thật ở tuổi này cũng không có gì để làm, chỉ có thể hỗ trợ chạy qua chạy lại thôi, cô không cần phải lo lắng cho tôi đâu.”

“…Dạ được rồi.” Quý Minh Châu không thể lay chuyển được Lâm thúc, xách theo túi chạy đi.

……

Trung tâm yoga nằm trên một tòa cao ốc khác tọa lạc trên đường Lệ Xá, cách khá xa nơi bày bán quần áo vật phẩm trang sức.

Bên này hơn phân nửa cung cấp chính là hội sở xa hoa, đồng thời có thêm cả mấy dịch vụ chuyên biệt khác.

Quý Minh Châu đi vào liền được người phụ trách dẫn đến phòng chuyên biệt.

Một bên có một tấm gương soi toàn thân, một bên gương đối diện là cửa sổ có rèm vải, ánh sáng chiếu vào lờ mờ, không tối, nhưng đủ sáng.

Gian nhà này mang cho người ta cảm giác tươi mát ấm áp, có thể làm họ dễ dàng thả lỏng thân tâm.

Bởi vì chỉ là giáo trình một kèm một, Quý Minh Châu đổi quần áo quần áo xong xuôi, chính mình ngồi ở một bên ghế dài chờ đợi.

Không bao lâu, cửa lớn kẽo kẹt một tiếng.

Có người chậm rãi tiến vào, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.

“Là Quý tiểu thư sao?”

Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, thanh âm phá lệ ôn nhu.

Như là mây khói Giang Nam bay, có thể tưởng tượng ra được từng tòa nhà với gạch xanh và đen xen lẫn.

Quý Minh Châu vừa nghe liền cảm thấy có chút quen thuộc.

Ngữ điệu nói chuyện như vậy, lúc đầu nghe được, làm cô gần như tưởng rằng đó là Thư Ngọc Hoa.

Nhưng Thư Ngọc Hoa tiếng nói nghe nheo nhéo, là cố tình tạo tác ôn nhu, nếu có thể nói được dễ nghe, kỳ thật một phần vẫn là do khí chất riêng biệt của vùng đó hình thành nên, nhưng bản nhân Thư Ngọc Hoa cũng không phải là người Giang Nam.

Cho nên nghe thấy sẽ chỉ làm người ta cảm thấy kỳ quái.

Kỳ thật từ rất lâu trước đây, Quý Minh Châu cũng đã nghe qua mấy tin đồn nhảm nhí, nói Thư Ngọc Hoa có thể trụ được ở Quý gia đến giờ phút này, rõ ràng là do có quan hệ với người mẹ quá cố của Quý Minh Châu.

Mẹ của Quý Minh Châu đến từ Giang Nam, Thư Ngọc Hoa học được phương pháp kia, cùng với vị kia thì có đến bảy tám phần giống.

Nhưng Quý Minh Châu không thể hỏi về điều này.

Quý Thiếu Ngôn đã sớm không cho người trong nhà nghị luận về chuyện này nữa, thậm chí ngay cả một bức ảnh cũng không còn.

Một chốc kia, trong đầu thoáng hiện lên rất nhiều.

Quý Minh Châu sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn, cô xoay người lại, đáp, “Vâng là tôi.”

“Tôi cũng nên tự giới thiệu một chút chứ nhỉ? Tôi chính là thầy dạy yoga cho cô từ bây giờ, tên của tôi là Liễu Khê.”

Ngữ điệu của Liễu Khê vẫn ôn nhu như vậy.

“Liễu lão sư, tôi là Quý Minh Châu.”

Chờ đến khi Quý Minh Châu nói xong tên của mình, rồi đứng thẳng dậy thì tầm mắt trực tiếp lướt qua, rồi sau đó, cô lập tức sững sờ tại chỗ.

Người trước mặt mang đến một loại cảm giác quen thuộc.

Loại cảm giác quen thuộc này rất mãnh liệt, nhưng rồi lại mang theo chút gì đó xa lạ.

Vì Quý Minh Châu giật mình nên cứ như vậy mà nhìn cô ấy.

Trước đây có nhìn qua hồ sơ của cô ấy, nhưng chắc có lẽ do pts quá tay, cho nên Quý Minh Châu vội vàng liếc mắt quá một cái, xem cũng không rõ ràng.

Trước mắt hai người mặt đối mặt, mọi thứ hết thảy đều trở nên rõ ràng.

Vị này là Liễu lão sư, tuy đã qua 40, nhưng thoạt nhìn lại thập phần trẻ, bởi vì khuôn mặt nhu mỹ, cả người như là một hồ xu/ân thủy, bộ dáng như chỉ mới qua 30.

“Làm sao vậy?” Cô ấy nhìn Quý Minh Châu hơi hiện ra vẻ khác thường, để sát mặt vào thấp giọng dò hỏi.

“Cô có bao giờ nghe về Quý gia ở thành nam chưa ạ?”

Liễu Khê cười cười, lắc đầu, “Quý gia? Tôi chỉ biết Quý tiểu thư đây thôi.”

Trái tim Quý Minh Châu đột nhiên căng thẳng, như là có thứ gì đó thúc đẩy cô hãy nắm bắt lấy.

“Thứ cho tôi mạo muội, tôi muốn hỏi chính là cô có họ hàng thân thích gì ở trong nước không?”

Mẹ của Quý Minh Châu, đến từ một gia tộc ở Giang Nam đã sớm xuống dốc, phụ mẫu Thích gia tránh cho Thích Nhan rủi ro về sau, không bao lâu cũng đi theo.

Từ đây, Quý gia cùng Thích gia cũng cắt đứt, không còn lui tới nữa.

Thông qua những tư liệu, Liễu Khê là Hoa Kiều về nước, vẫn luôn ở Thụy Sĩ định cư, gần đây mới theo cha mẹ vì tuổi già về nước thăm người thân, hẳn là muốn định cư ở tại đây lâu dài.

Theo lý thuyết không có bất luận quan hệ gì cả, nhưng loại cảm xúc gần gũi vô danh này luôn làm cho hốc mắt cô không khống chế được chua xót.

Quý Minh Châu khống chế không được, rốt cuộc cũng đã hỏi ra thành lời.

Liễu Khê tự hỏi thật lâu, cũng nghiêm túc mà trả lời.

“Ngại quá, tôi không chỉ có di động không thể nào dùng thường xuyên, kỳ thật trí nhớ cũng chẳng ra gì, không thể nhớ quá nhiều thứ, chỉ khai đại khái tuổi lên đây.”

Dừng một chút, cô ấy chậm rãi bổ sung, “Cô nói tôi mới nghĩ lại, xác thật là không có họ hàng thân thích, trước đây tôi vẫn luôn định cư ở Thụy Sĩ.”

Liễu Khê nói xong nhìn tiểu cô nương trước mắt, không hiểu tại sao biểu tình cô ấy vào giờ phút này lại phiền muộn như thế. Như là một con búp bê thủy tinh mong manh nhưng lại vô cùng dễ vỡ.

Không biết vì sao, cô cũng không thể cứ nhìn Quý Minh Châu chìm trong bộ dạng như vậy, ngực cứ mãi âm ỉ đau, xuất phát từ sự quan tâm, cô săn sóc nói, “Quý tiểu thư, cô rốt cuộc làm sao vậy? Nếu không thoải mái, chúng ta hôm nay có thể không cần phải bắt đầu.”

“Không sao đâu ạ” Quý Minh Châu cười cười, “Ngại quá, tôi chỉ là cảm thấy cô nhìn qua, có điểm giống một người mà tôi quen biết, người kia đã đi khá lâu rồi. “

Liễu Khê mỉm cười, “Đại khái tuổi của tôi so với cô lớn hơn nhiều như vậy, thoạt nhìn tương đối ôn hòa, cô cảm thấy tôi giống ai đó cũng thực bình thường.”

Nói xong, Liễu Khê nhìn Quý Minh Châu.

Vị tiểu cô nương trước mặt này, cô nhìn đến ánh mắt đầu tiên, liền cảm thấy mười phần xinh đẹp, khiến cho người khác kinh diễm.

Trước đây cô khá yêu thích vẽ tranh, mấy năm nay cũng từng đi tìm đôi mắt mỹ lệ.

Quý Minh Châu này trùng hợp lại có đôi mắt đào hoa, thoạt nhìn xinh đẹp cực kỳ.

Nghe xong lời giải thích của Liễu Khê, Quý Minh Châu đành gật gật đầu.

Kỳ thật cô chưa thấy qua tướng mạo của mẹ mình, nhưng nhìn Liễu Khê trước mắt, không hiểu sao lại có cảm giác tương ngộ, cực kỳ giống phim truyền hình khi miêu tả cảm giác cửu biệt gặp lại.

Chẳng qua lúc trước Thích Nhan gặp phải rủi ro trên chuyến phi cơ, là đi trên chuyến bay tới Úc Châu. Mà Liễu Khê lại trường kỳ định cư ở Thụy Sĩ.

Giữa hai bên không có bất luận liên hệ gì cả.

Hơn nữa, Liễu Khê có ba mẹ của chính mình. Cho dù có tình huống khác, tư liệu lại không hề đề cập đến, nhưng nói không chừng, cô ấy cũng có cả con lớn giống như cô rồi cũng nên.

Chuyện của nhà người khác, Quý Minh Châu ngại hỏi đến, nhưng trong lòng đối với Liễu Khê lại rất có hảo cảm.

Hai người cùng nhau hàn huyên chương trình học kế tiếp, đại khái định ra được mỗi tuần ba buổi, mỗi buổi hai giờ.

Sau khi bàn bạc xong cũng rảnh rỗi, Quý Minh Châu liền đi theo Liễu Khê làm một vài động tác cơ bản, lúc này mới dẹp đường quay về.

……

Ra đến đường cái ở Lệ xá, Lâm thúc quả nhiên còn đang đợi.

Dọc theo đường đi, Lâm thúc nói, Giang Tịch còn ở trong công ty, còn chưa quay trở về.

“Hiện tại còn chưa trở về sao?” Quý Minh Châu kinh ngạc nói, Giang Tịch này thật đúng là kim cương bất hoại, thân mình làm bằng sắt a.

Rất nhiều thời điểm, anh ưu tú như vậy không phải không có đạo lý.

So sánh với mấy công tử trong vòng bạn bè chỉ được cái danh, còn lại toàn ăn nhậu chơi bời, cái gì cũng không biết, chỉ là ở trong công ty quải cái danh công tử mà nói, loại hình giống như Giang Tịch này cũng có, nhưng không nhiều lắm.

Nhưng làm được như Giang Tịch đến phân lượng này, quả thực là giống loài khan hiếm.

Lâm thúc trả lời, “Đúng vậy, vốn dĩ nhìn thời gian, tôi còn tính toán đem hai người các cô cùng nhau đưa trở về.”

Nghe xong Lâm thúc nói, Quý Minh Châu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cao ốc Giang thị ở một góc cửa sổ xe khẽ thoảng qua.

Nhìn cảnh sắc như vậy, Quý Minh Châu trong lòng bỗng dưng, hiện lên một ý niệm.

……

Đêm đó Giang Tịch rốt cuộc cũng từ Giang thị trở về, ngoài ý muốn nhìn về huyền quan chờ đợi Quý Minh Châu.

Điều này đối với anh ấy mà nói, xem như một sự việc hiếm thấy trước đây.

Cô ở một góc huyền quan, nghiêng nghiêng mà dựa ở trên tủ giày, trong tay cầm di động, buông mắt xuống. Hàng mi được ánh sáng hắt lên, rủ xuống dày đặc, loang ra từng mảng bóng mờ trên chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú.

Không biết cô đang xem cái gì, một bộ dạng tập trung tinh thần.

Đại khái có vẻ như đã nghe được tiếng thang máy chậm rãi đóng cửa, cô theo tiếng nhìn qua, con ngươi đầu tiên là trợn tròn, rồi sau đó tắt di động, lúm đồng tiền hiện lên như hoa.

“Giang tổng đã về rồi? “Không nói đến thanh âm kiều diễm, ngữ khí còn khẽ nâng lên như vậy, cô vội vàng cọ vài bước tiến lên, muốn giúp anh bằng cách lấy túi xách trong tay anh.

Giang Tịch đứng lặng tại chỗ, chỉ nhướng mày, cứ như vậy nhìn cô, nhìn thật lâu.

Anh mới đầu còn không nhúc nhích, rồi sau đó nhìn thần sắc cùng động tác của cô, giơ tay thoáng chắn lại, lưu loát mà đem người đẩy trở về.

“Quý Minh Châu.” Anh nói.

“À hả?” Quý Minh Châu một lòng chỉ đáp lời, cô tiến lên muốn giúp mà động tác lại bị Giang Tịch chắn trở về, vì thế mọi sự chú ý đều tập trung qua bên này.

Cô là người nào chứ, thời khắc mấu chốt cái gì cũng không sợ, chỉ lo đạt được mục đích trước mắt của mình mà thôi.

Bị cự tuyệt như vậy, Quý Minh Châu vẫn tiếp tục dính lên.

“Giang Tịch, anh sao lại thế này, anh đưa cho tôi đi!” tay Quý Minh Châu vẫn đặt trên túi công văn, muốn túm lại đây, nhưng vẫn không được do Giang Tịch níu lại.

Không chút sứt mẻ.

Lôi kéo chống đẩy một hồi, Giang Tịch nhàn nhạt mở miệng, “Cô có việc muốn cầu xin tôi à?”

“”

Quý Minh Châu nghe xong lời này của Giang Tịch, ngước mắt liếc anh.

A, cô thấy anh đi công tác lâu như vậy, lúc trước còn phải xử lý tai tiếng cùng Triệu Lan khẳng định lại phải sử dụng một chút công phu, liền nghĩ khó có một lần nổi lên ý tốt, cầm giúp đồ cho anh.

Kết quả người này hoàn toàn không hiểu phong tình, chỉ nghĩ rằng cô có việc phải nhờ vả anh ư?

Rất nhiều thời điểm, Quý Minh Châu thay đổi sắc mặt khá nhanh.

Nên vui thì sẽ vui, nên giận thì liền giận.

Không muốn che giấu, hoặc là, căn bản không nghĩ cần phải che giấu.

Gần đây nhất, cô không ở trong hoàn cảnh như đi trên băng mỏng nơm nớp lo sợ. Thứ hai, cô được Quý Thiếu Ngôn nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, rất nhiều thời điểm đều khinh thường với việc phải tự lừa mình dối người.

Giống như hiện tại, mày đẹp thoáng nâng lên, thời điểm nhìn về phía anh với vẻ  không thể tưởng tượng, còn mang theo nét phẫn nộ vì bị hiểu lầm là lợi dụng.

Mắt đào hoa như là thấm vào nét xu/ân thủy, thoáng trừng mắt, kiều diễm lại sinh động, nhưng cô lại hoàn toàn không nhận ra được.

Bất quá nói đến đây ——

Người này sao lại như vậy a

“Ai nói tôi có yêu cầu gì với anh, tôi chỉ là thấy anh mệt, nên muốn giúp anh cầm đồ thôi nha.”

Ngày hôm qua Giang Tịch cùng Giang thị xuất tinh lực ra tiền tuyến.

Cô không giúp được gì, nhưng hoàn toàn có thể ở nhà xuất lực đó nha.

Quý Minh Châu ngưng thần một lát, nội tâm “Đằng” mà dâng lên một ý tưởng muốn lao lên vũ phu một trận, tay cô đặt ở bên trên nhưng vẫn chưa hề dịch chuyển dù chỉ một chút.

Giang Tịch nhìn chằm chằm cô một lát, như là trong lúc lơ đãng mà buông tay ra, thực mau, kia tập công văn kia liền không còn bao nhiêu lực, nhanh chóng rơi vào tay Quý Minh Châu.

Cũng không biết anh đang giả vờ cái gì, còn ra vẻ nghiêm trọng, Quý Minh Châu không hề kiêng kị, tay mắt lanh lẹ dùng tay ôm lấy.

Giang Tịch buông tay ra xong, thì bắt đầu không nhanh không chậm mà đổi giày, nhìn Quý Minh Châu vẫn như cũ đứng đó không chịu đi, nhàn nhạt nói, “Như thế nào, lại muốn uống rượu vang đỏ sao?”

Quý Minh Châu trong lồng ng/ực ôm tập công văn, nghe anh nói như vậy, cảm giác đề tài vẫn tiếp tục lặp lại thành một vòng.

Nguyên lai anh vẫn cho rằng cô vô sự hiến ân cần là do muốn uống rượu vang đỏ?

“Tôi vốn dĩ không nghĩ ra, nếu anh nói như vậy. Thì đợi chút ăn cơm phải uống thôi!”

Kỳ thật anh nói chưa dứt lời, Quý Minh Châu đã lập tức đồng ý.

Hiện tại cô bệnh nặng hay bệnh nhẹ gì đều không có, ngoại thương nội thương cũng không.

Xem Giang Tịch xử lý cô thế nào chứ, căn bản ngăn không được sao!

Giang Tịch nghiêng mặt, ý vị không rõ mà hừ một tiếng, khi anh ngồi dậy muốn đi vào trong, Quý Minh Châu mắt sắc, thấy được đồ vật anh đang cầm trong tay.

“Từ từ trong tay anh đang cầm, là cái gì?”

Giang Tịch trong tay xách hai hộp với vẻ ngoài thập phần tinh xảo.

Miệng mở ra hướng về phía trước, là nửa kín nửa hở, bên ngoài là mẫu đóng gói có cả chữ kí, vẫn là loại giấy gói này.

Thấy cô hỏi, Giang Tịch đưa đồ vật cầm trong tay, thoáng hướng về phía cô giơ giơ lên.

“Cho tôi?” Quý Minh Châu chỉ chỉ chính mình.

“Lúc trước không phải nói muốn ăn hoa lan nhỏ sao.” Giang Tịch dừng lại, sau đó chậm rãi nói, “Bất quá hoa lan không thể ăn, chỉ có blueberry nhỏ thôi.”

Giang Tịch trở về chuyện định làm thứ nhất, từ trước đến nay đều là trước tiên sẽ về phòng ngủ thay quần áo.

Thấy Quý Minh Châu vẫn sững sờ ở tại chỗ, anh đến gần, “Đưa túi công văn cho tôi đi, tôi mang nó về phòng.”

Quý Minh Châu đưa cho anh, nhìn Giang Tịch đem hai hộp kia đặt trên bàn đá cẩm thạch.

“Loại này không cần rửa đâu, có thể trực tiếp ăn.”

Nhìn theo thân ảnh anh biến mất, chỉ bỏ lại một câu như vậy.

Quý Minh Châu vẫn đứng tại chỗ một lát, rồi sau đó tiến lên đem gói đó mở ra.

Bên trong tràn đầy loại trái cây nho nhỏ, màu xanh biển, tròn vo, mang theo một ít sương sớm, no đủ cực kỳ, thoạt nhìn mới mẻ mê người.

Quý Minh Châu cầm một trái lên nhét vào trong miệng, nhàn nhạt nhai.

Tuy nói rằng không có hương vị gì quá lớn, nhưng lại rất mọng nước.

Giờ khắc này, trong đầu Quý Minh Châu chỉ nghĩ đến chính là.

Giang Tịch rốt cuộc đem câu nói kia của cô lý giải thành bộ dáng gì.

“Hoa lan nhỏ” theo như lời cô nói, cũng không phải là ý trên mặt chữ “hoa lan nhỏ” đó, cô chính là thuận miệng nói, ẩn dụ rõ ràng là chỉ người nào đó.

Nhưng Giang Tịch không những không thèm lý giải ra, mà còn mang về cho cô một vật phẩm khác để thay thế?

Hoặc là, sau khi bận rộn xong, anh đã cố ý đi mua hai túi blueberry nhập khẩu?

Quý Minh Châu như là đã nắm được cái đuôi nhỏ của Giang Tịch vậy, cảm thấy mình vừa phát hiện ra cái gì ghê gớm lắm.

……

Vào giờ cơm chiều, Quý Minh Châu đem mấy chai rượu vang đỏ ở tửu trang suối nước nóng ra.

Cô tinh tế mà phẩm hạ, cảm thấy không giống như rượu vang đỏ lắm.

Giống như là sự pha trộn giữa rượu vang đỏ cùng với Brandy vậy, dư vị mang theo mùi cam nồng nàn, còn có hương lúa mì thoang thoảng thanh khiết.

Nói tóm lại, đây quả là hương vị mới lạ.

Quý Minh Châu phẩm rượu nhiều năm, giờ khắc này chỉ cảm thấy như đã gặp được bảo bối, như vậy xem ra, lúc ấy cô chơi xấu làm cho Giang Tịch đi lấy mấy chai rượu là hành vi chính xác cỡ nào!

“Giang Tịch, tôi lại rót cho anh một ly nhé?” Quý Minh Châu liền rót hai lần non nửa ly, chỉ cảm thấy dần dần nghiện mất rồi.

Giang Tịch nhìn cô, định nói gì đó nhưng rồi một lát, cũng không cự tuyệt, gật gật đầu.

Hai người câu được câu không mà uống.

Trong lúc uống Quý Minh Châu còn cầm mấy trái blueberry nho nhỏ trên tay, vừa ăn vừa uống.

Giang Tịch làm một bàn đồ ăn, Quý Minh Châu không hề chạm vào, nhưng rượu lại uống không ít.

Cuối cùng thì Giang Tịch cũng phải khuyên cô, “Được rồi, uống ít thôi.”

Khuôn mặt Quý Minh Châu đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh vẫn rất sáng, thanh âm bằng phẳng, “Rượu này uống không say được đâu, vẫn còn uống được mà.”

Giang Tịch ngăn không được cô, chỉ đành tự mình nhấm nháp từng chút một, cố gắng không để quá say.

Chờ đến khi anh thu thập xong bộ đồ ăn, đem chén bát bỏ vào máy rửa chén, quay trở về phòng khách thì phát hiện Quý Minh Châu đang nghiêng người dựa trên sô pha rồi, lại còn ăn vạ bất động, dường như đã thiếp đi được một lúc.

Giang Tịch chân dài bước vài bước đã đến trước mặt, lắc lắc cô, “Muốn ngủ thì trở về phòng đi.”

Quý Minh Châu xoay người, nhìn Giang Tịch, mắt đẹp hơi mở.

Cô cứ như vậy yên lặng nhìn anh, cũng không nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu duỗi tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói, “Tới a, có ngồi hay không.”

Tóc cô loạn thành một mớ hỗn độn ở trước ngực, cổ áo cũng nửa mở, hiện ra một mảnh tuyết trắng.

Đầu ngón tay Giang Tịch khẽ lướt qua, nghĩ rằng giúp cô kéo chúng lại cho hoàn chỉnh, kết quả mới vừa chạm vào một cái, thế mà chớp mắt, đã bị cô lưu loát mà bắt lấy.

“Anh muốn làm gì.”

“Giúp cô kéo quần áo.” Giang Tịch liếc mắt nhìn cô một cái, ngữ khí đứng đắn muốn mệnh.

“C/ởi quần áo?” Quý Minh Châu không biết như thế nào, lại nghe thành cái này.

Tai cô hồng nhuận đến mức muốn rỉ máu, hai tròng mắt mê ly, nhìn ra được cô đã hơi ngà ngà, ngay cả mấy sợi tóc cũng đã muốn ngấm men say, “Đừng gạt người! Anh chính là muốn chiếm tiện nghi của tôi!”

Giang Tịch nghe xong lời cô nói, không hé răng, chỉ khẽ nhướn mi.

“Anh chiếm tiện nghi của tôi nhiều lần như vậy rồi, lúc này cho dù có nói như thế nào, thì tôi phải chiếm ngược lại mới được!”

Quý Minh Châu tiện đà quay đầu, bàn tay hướng ra bên ngoài, hướng tới một bên liền kêu,” Liên Tiểu Đường, mang roi da ra đây!”

Rồi sau đó, cô ra dáng là đã nhận được, bèn quay sang Giang Tịch thị uy.

Chẳng qua —— trong không trung bay tới thanh âm nhàn nhạt nghi hoặc, “Giang Tịch, anh không đau à?”

Khuôn mặt Giang Tịch thanh lãnh ẩn sau quầng sáng mờ nhạt, anh ngồi ở bên cạnh sô pha, sau một lúc lâu, như là bị đánh trúng mà chậm rãi gục xuống.

Quý Minh Châu hai mắt híp lại, đắc ý không chịu nổi, trực tiếp giơ hai chân vượt qua, ngồi trên người anh.

Môi đỏ của Quý Minh Châu gần sát, rồi sau đó dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Giang Tịch, phát ra tiếng vang rất nhỏ, “Tiểu bạch kiểm à, anh cũng có một gương mặt ưa nhìn đấy.”

“Hừ —— nhưng tính tình lại thúi quắc, không bằng một con cún, văn nhã bại hoại!”

Sau khi phát ra thanh âm chắc chắn như vậy, Quý Minh Châu cảm thấy Giang Tịch khả năng muốn phản kháng, lập tức mị nhãn như tơ rồi dùng tay câu lấy anh, nhân tiện ấn bờ vai của anh lại.

“Nghe này, anh không ưa tôi đúng không?” Giang Tịch nhìn người trước mắt, đáy mắt đen tối không rõ, như là dung nham quay cuồng.

“Đúng vậy, không phải rất nhiều, mà là rất rất nhiều, siêu cấp nhiều!”

Quý Minh Châu nói, cúi người sát vào, khẽ hà một làn hơi nhẹ, “Lại còn không chịu trả lời sao?”

“Không ư, vẫn tiếp tục không nói, phiền thật nhỉ.”

Một cái phất phất tay như đuổi muỗi, Quý Minh Châu đỡ lấy mặt Giang Tịch, cúi đầu, trực tiếp cắn lên môi anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.