Editor: envi
Học sinh mới cuối cùng cũng nghênh đón buổi diễn tập quân sự ngày ấy.
Sáng sớm, trước khi xuống tầng, Đường Ôn ở trong phòng lục tung nhưng không tài nào tìm thấy cái huy hiệu gắn trên mũ huấn luyện đâu, cô gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Khi Hứa Hành Niên qua gõ cửa, cô đang cong eo ngó vào khẽ hở giữa gầm giường và sàn nhà, nghe được tiếng anh lập tức chống đầu dậy, phủi phủi khuôn mặt lem luốc xong vội vàng chạy ra mở cửa.
Tóc cô lộn xộn y như tên ngốc nhỏ, trên sợi tóc còn dính vài mảnh lông trên sàn, thở dốc nắm chốt cửa mở ra.
Hứa Hành Niên trầm mặc một giây...
Thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, cô lập tức ngoái đầu lại, sau khi thấy rõ bộ dáng mình từ tấm gương to, cô quẫn bách không thôi, nhanh chóng đóng cửa lại, rút khăn giấy ra lau mặt, lại vội vã sửa gọn tóc một chút mới mở cửa ra lần nữa——
Một loạt động tác đúng 5 giây không hơn không kém.
Hứa Hành Niên: "......"
Anh tò mò lướt qua đỉnh đầu cô, nhìn vào trong phòng: "Em đang làm gì thế?"
"Em...... em tìm đồ." Cô vất vả lắm mới hô hấp bình thường được.
Anh tò mò ngắm nghía cô, dưới ánh mắt khó hiểu của Đường Ôn, Hứa Hành Niên chậm rãi cong lưng, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.
Hơi thở ấm áp phun lên mặt cô, Đường Ôn cảm nhận được một trận khô nóng, sợ mặt mình còn bẩn, vô cùng hoảng loạn sờ sờ: "Sao thế anh?"
Hứa Hành Niên duỗi tay qua, dưới sự e lệ trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-duoi-nho-ngot-ngao/60218/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.