Để trừng phạt, anh luồn tay vào vạt áo lông của cô, bàn tay lành lạnh khẽ chạm vào da thịt bên hông. Cơn buốt lạnh đột ngột khiến Đường Ôn không nhịn được phải hít hà, giương mắt trừng anh.
Anh hỏi: "Em để ý chuyện này à?"
Sống lưng Đường Ôn bất giác thẳng tắp, cằm nhăn như hạt đào: "Để ý sao không."
Hứa Hành Niên hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Cô nàng rụt cổ, sự tự tin vất vả lắm mới duy trì được bị sút bay trong nháy mắt, chỉ biết rè rặt rũ mi.
"Gọi "anh"..." Anh cúi đầu, phủ lên tai cô, giọng nói trầm vang như tiếng đàn, "Ai gọi cũng không ngọt bằng em."
Tai cô vốn đã mẫn cảm, nay lại nghe những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng ấy, thế là toàn thân đều tê dại.
Khi nào cũng vậy, dẫu cho cô có tìm được cớ gì để gây với anh đi chăng nữa thì luôn bị hai ba lời ngon tiếng ngọt của người kia dỗ dành đến mức quên lối về.
Sao lại để anh nắm thóp mãi được, chẳng lẽ anh không có cái chuôi nào để cô cầm sao?
Đường Ôn nghĩ miên man rồi bỗng nhiên khựng lại như nhớ ra gì đó, bất chợt nâng đầu lên, ra vẻ cường thế: "À phải, tối qua anh còn nói có người mới 4,5 tuổi đã muốn gả cho anh."
Hơn nữa, vẻ mặt anh lúc đó hình như còn... rất đắc ý?
Hứa Hành Niên: "......"
Nhận ra biểu cảm thay đổi trên mặt anh, cô túm ngay lấy cổ áo lông người nọ, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-duoi-nho-ngot-ngao/1995039/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.