Hơn mười giờ Nghiêm Nhất Thành xong việc ở quán, Hình Sở Nhan sau khi đợi anh ăn tối đã mang đồ về nhà trước đó nên hiện tại chỉ còn một mình anh.
Đi được một đoạn cách quán không xa, phía sau lưng Nghiêm Nhất Thành bỗng vang lên tiếng gọi của một cô gái, anh vừa dừng bước xoay đầu nhìn thì Thiên Tuệ đã bước tới bên cạnh.
Đáp lại nụ cười mỉm chi của Thiên Tuệ, thái độ của Nghiêm Nhất Thành có phần lơ đễnh, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì à? Sao cậu không về cùng Chấn Kiệt?”
Thiên Tuệ không trả lời, ẩn ý hỏi ngược lại: “Cậu đang lo cho mình sao?”
Biểu cảm không nóng không lạnh của Nghiêm Nhất Thành vẫn như cũ, nghe Thiên Tuệ hỏi, anh không chút khách sáo đáp trả thẳng: “Tôi lo cho cậu làm gì? Ý tôi hỏi sao cậu không về cùng Chấn Kiệt lại theo tôi?”
“Mình đùa một chút thôi, đừng khó khăn như vậy chứ?” Nụ cười Thiên Tuệ có hơi sượng lại, không câu giờ nữa mà nói thẳng vào mục đích: “Dạo gần đây mình mới phát hiện tình cảm giữa cậu với Sở Nhan tốt hơn mình nghĩ, lúc trước mình còn cho rằng cậu không biết yêu đương, bây giờ tận mắt chứng kiến đúng là rất bất ngờ.”
“Cảm ơn.”
Nghiêm Nhất Thành bỏ lại hai chữ rồi tiếp tục cất bước, tuy nhiên Thiên Tuệ lại tiếp tục đi theo, trực tiếp nói ra vấn đề chính: “Nhưng cậu có biết, đời tư của Sở Nhan rất phức tạp không? Giống như một vòng xoáy, dù cậu có cố gắng đến thế nào cũng không thể bước vào.”
Những lời của Thiên Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-duoi-nho-giau-trong-tim/457878/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.