Liên tiếp mấy ngày liền xử lý thi thể, bảy ngày đầu tiên có hàng trăm người đến quỳ lạy, trên đường chất đầy hoa trắng, tháng mười trời vẫn còn mang theo dư vị mùa hè, mặt trời chói chang chiếu xuống người quả thật khiến mồ hôi lạnh túa đầy. Bùi Nghiệp Khôn vẫn trụ vững trên cơ thể mệt mỏi rã rời của mình, cho đến khi Lý Mạn có chuyển biến tốt và muốn quay về Giang Châu, cường độ làm việc cao cùng nhiều ngày liền không ăn không ngủ khiến anh gầy mất bảy tám cân, gầy rộc hẳn đi. Nói một cách chính xác, Lý Mạn không thể xuất viện, trong thời gian hồi phục sức khỏe vẫn chưa ổn định, nhưng thời gian không đợi người khác, cô đã liên lạc với bệnh viện mấy lần rồi họ mới đồng ý cho xuất viện, Lý Kiến Trung không kịp chuẩn bị gì. Trong thời gian nằm viện, Lý Mạn đã không gặp Lý Kiến Trung kể từ ngày hôm đó, cô cũng không hỏi Bùi Nghiệp Khôn. Cô biết ông đã ở đây, vậy là được rồi. Bùi Nghiệp Khôn xin nghỉ vài ngày, mua hai vé máy bay cùng Lý Mạn trở về Giang Châu, cấp trên còn đang loay hoay vì sự cố, anh lại xin nghỉ dài ngày, chuyện phía dưới không ai quan tâm cũng không có ai thu xếp, trưởng phòng Hoàng cho một người khác lên tạm thời thay thế vị trí của Bùi Nghiệp Khôn. Lý Mạn ngồi cạnh cửa sổ máy bay, bên ngoài có mây trắng bay phấp phới và bầu trời trong xanh. Lục Bắc đến thăm cô, cô mới biết hôm đó Bùi Nghiệp Khôn đã đánh lãnh đạo, bây giờ lại đi nghỉ dài hạn, không chừng vị trí này cũng không giữ được, sau bao nhiêu năm vất vả làm việc, Lý Mạn nghĩ chuyện này không đáng, nhưng cô cũng không nói nhiều, anh tự biết quyết định của mình, nhất định phải làm sau khi suy nghĩ kỹ. Bùi Nghiệp Khôn nắm lấy tay cô và nói, “Em lo lắng chuyện gì, cả sáng nay nói chuyện với em mà em không cười cái nào. Nếu chuyện lớn xảy ra, anh sẽ đổi công việc, cho anh chút thời gian anh có thể vươn lên lại như trước thôi.” Anh không biết Hoàng Mỹ Phượng có thể trụ được bao lâu, anh phải đi cùng Lý Mạn, một là không có ai chăm sóc cô, hai là cô cần anh, cô cần anh thì anh sẽ ở bên cô. Lý Mạn vẻ mặt buông lỏng, giọng điệu nói một cách vui vẻ: “Vậy thì anh phải cố gắng hơn nữa, nếu không sinh xong sẽ không có sữa cho con uống.” “Thằng nhóc này cứng đầu như vậy, uống nước lã cũng lớn được, sau này phải lắp một cái máy bơm nước trong xe nôi để nuôi nó lớn.” Một đôi vợ chồng già bên cạnh nghe mà giấu miệng, bà cụ nói: “Cháu gái có con nhỏ sao lại bị thương ở đầu?” Băng gạc trên đầu Lý Mạn rất bắt mắt, nhưng vết thương vẫn chưa lành, phải hơn một tháng sau mới có thể tháo ra. Lý Mạn nói: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, con cháu rất kiên cường ở lại với cháu.” Lý Mạn đang mang thai làm động tác sờ bụng dưới của mình, cho dù tháng này con chắc chỉ nhỏ bằng hạt đậu, nhưng mẹ con có kết nối, cô luôn cảm giác mình có thể cảm nhận được đứa con, sinh mệnh nhỏ này rất kiên cường, phảng phất có phần sinh lực vô tận, chống đỡ cho Lý Mạn và Bùi Nghiệp Khôn. “Cháu đã đặt tên chưa? Lấy một cái cho nam và một cho nữ.” “Vẫn chưa ạ.” Trên máy bay có điều hòa, Bùi Nghiệp Khôn lấy trong ba lô ra một chiếc chăn nhỏ đắp cho cô, Lý Mạn chỉ nằm viện mười ngày, mọi chuyện có vẻ ổn định nhưng vẫn chưa có gì là chắc chắn, lúc này không được để nhiễm bệnh, huống hồ còn đang mang thai, lạnh hay nóng gì cũng cần phải chú ý. Bùi Nghiệp Khôn: “Tên à, gần đây anh đang suy nghĩ.” Khi anh mệt mỏi, anh nghĩ về con mình, tên của nó là gì, sẽ mua đồ chơi gì trong tương lai, đưa con đi du lịch ở đâu và thậm chí nghĩ về việc đứa trẻ sẽ đi học mẫu giáo, tiểu học và trung học. Tương lai anh muốn dành cho nó mọi thời gian và thư tốt nhất của anh, nghĩ đến đó mà Bùi Nghiệp Khôn đau hết cả đầu, nhỡ đứa nhỏ này giống anh, bố mẹ không quản được thì sao. Đôi vợ chồng già nói: “Chọn tên hay, theo cả một đời người, nói mê tín một chút thì cái tên nói lên vận mệnh tính cách.” Vài tia nắng vàng hắt vào, vầng thái dương xuyên thấu trời xanh, lúc chiếu vào người mang hơi ấm, con người luôn khao khát ánh sáng, nó là biểu tượng của sự may mắn và là biểu tượng hy vọng. Bùi Nghiệp Khôn bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, Lý Mạn liền đưa tay kéo lại. Bùi Nghiệp Khôn nói: “Nghĩ kỹ rồi, con của chúng ta sẽ tên là Trí Húc.” Lý Mạn: “Hả?” Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cái tên của đứa trẻ lại ra đời qua loa như vậy. Bùi Nghiệp Khôn ôm lấy cô, ánh nắng vẫn chói chang và ấm áp, anh nói: “Trí có nghĩa là cho đi, trao tặng đi. Húc là ánh nắng, thằng bé là ánh nắng do ông trời ban cho chúng ta.” Để anh và cô có thể thở trong thời khắc tuyệt vọng. Lý Mạn dựa vào trong ngực anh, nhịp tim rất mạnh và ổn định. “Vâng, em rất thích cái tên này.” “Con trai, con gái đều dùng được.” Lý Mạn: “Anh mở miệng là một tiếng hai tiếng con trai, nếu như là con gái thì sau này anh không được ôm nó.” Bùi Nghiệp Khôn hoảng sợ, “Vậy thì tương lai anh sẽ mua búp bê cho con bé, bao nhiêu tùy thích.” Hai vợ chồng già ở bên vui vẻ trở lại, chỉ cần nghe một câu đối thoại đơn giản là họ đã cảm thấy hạnh phúc. Tình hình của Hoàng Mỹ Phượng, Bùi Giang vẫn luôn gọi điện cập nhật, vẫn tốt cả, người khoẻ cũng ăn được chút đồ, nhưng chỉ nằm trên giường không bước chân xuống được, tuổi cao lại còn bị ung thư giai đoạn cuối, động chạm dao kéo cũng không thể hồi phục nhanh như người trẻ được, cơ thể chỉ có thể càng ngày càng lụi dần. Bùi Giang đã quá già để chăm sóc bà ấy, còn rất nhiều việc trên tay, ông đã tìm một y tá cho Hoàng Mỹ Phượng, ông mỗi ngày đều đến bệnh viện sau khi hết ca làm. Bùi Nghiệp Khôn và Lý Mạn xuống máy bay tức tốc đến bệnh viện, họ tình cờ gặp Bùi Giang ở cổng. Hai tháng rồi họ không gặp Bùi Giang và gần như không thể nhận ra ai. Một người gầy hơn còn người kia thì tái nhợt với băng gạc trên đầu, khiến lòng ông như bị treo lên. “Hai đứa sao lại thế này, tiểu Mạn sao lại bị thương? Sao lại thế này? Hả?” Bùi Nghiệp Khôn đưa Bùi Giang đến cửa hàng bán hoành thánh gần đó, vừa ăn vừa nói. Nghe xong lời này, Bùi Giang đã không còn thèm ăn nữa, trên trán nóng bừng cả mồ hôi. Bùi Nghiệp Khôn cho biết: “Tất cả đã qua rồi, nhưng may mắn thay, mọi người đều ổn.”
Bùi Giang sững sờ nhìn Lý Mạn, đột nhiên ông bật khóc, “Con gái, thật may là con không sao, nếu không thì mẹ con phải làm sao, bảo chúng tôi phải chịu đựng thế nào đây.” “Bố, mọi chuyện đã qua rồi, cháu trai của bố vẫn ổn.” “Cháu trai?” Bùi Giang lại giật mình. Lý Mạn muốn nói gì đó vui vẻ làm cho lão nhân gia bớt buồn, “Vâng, đã hơn một tháng rồi.” Bùi Giang chắp tay thờ lạy trời, “Ông trời phù hộ ông trời phù hộ, cháu tôi thực sự là có số, sau này cháu nhất định sẽ là người có phúc.” Lý Mạn sợ người già thích con trai hơn con gái nên nói thêm: “Đó cũng có thể là cháu gái. Chưa rõ giới tính.” “Không sao, dù là cháu trai hay cháu gái cũng không sao, không vấn đề gì cả.” Hoàng Mỹ Phượng ở phòng bệnh thường, một gian có ba giường bệnh, bệnh nhân kế bên là những người ngoài bảy tám mươi tuổi, người còn lại là một người đàn ông bị tai nạn giao thông, trạc tuổi Hoàng Mỹ Phượng, cả hai đều không có con cái chăm sóc, chỉ có vợ và chồng ở cạnh, họ nói con họ bận, không muốn chúng đến, người đàn ông kia không nói với con gái ông về vụ tai nạn này. Khi Lý Mạn và Bùi Nghiệp Khôn đi vào, hai mắt Hoàng Mỹ Phượng bỗng sáng lên, ngay cả hai gia đình gần đó cũng tràn đầy sức sống. “Mẹ.” Lý Mạn kiềm chế cảm xúc của mình và giả vờ bình tĩnh. Hoàng Mỹ Phượng nhìn thấy vết thương trên đầu và toàn bộ khuôn mặt của cô ấy bị băng bó. Lý Mạn nắm tay bà giải thích: “Con cúi xuống nhặt đồ thì bị đập vào góc bàn, chảy một ít máu. Anh ấy làm ầm lên rồi lôi con vào bệnh viện băng bó.” Bùi Nghiệp Khôn giúp Lý Mạn nói dối, “Con sợ mặt cô ấy bị biến dạng.” Hoàng Mỹ Phượng tin, nắm chặt tay Lý Mạn, như thể dùng hết sức lực của mình. Bác gái giường bên cạnh nói: “Ông Bùi, đây là con trai và con dâu của ông à?” “À, đúng đúng đúng.” “Hai người thật là may mắn. Con trai thì đẹp trai, con gái thì xinh xắn, hợp cả đôi.” Bùi Nghiệp Khôn cúi xuống gọi mẹ, sau đó anh dừng lại và nói: “Về muộn rồi, ở Đồng Thành có chút chuyện cần giải quyết.” Hoàng Mỹ Phượng lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Công việc quan trọng hơn.” Bùi Nghiệp Khôn: “Mẹ, tiểu Mạn đang mang thai, đã chọn tên rồi, trai hay gái gì cũng sẽ gọi là Trí Húc.” Hoàng Mỹ Phượng cười từ tốn, “Còn biệt danh thì sao?” “Cái này mẹ chọn đi.” Hoàng Mỹ Phượng nhìn sang Bùi Giang, Bùi Giang nói: “Tôi không có học thức, hay là gọi tiểu Bảo?” Hoàng Mỹ Phượng nói: “Vậy thì gọi là tiểu Bảo.” Lý Mạn nói: “Đúng là người một nhà, đặt tên đều tuỳ tiện như vậy.” Hoàng Mỹ Phượng không hiểu lời Lý Mạn nói, chỉ lẩm bẩm nói: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, bảo bối nhà chúng ta.” Bùi Nghiệp Khôn đi cùng Lý Mạn đến văn phòng bác sĩ, sau khi hỏi thăm, đại khái là bà sẽ không sống được nửa tháng, sống sót đã là một kỳ tích rồi. Đêm giải cứu gần như hết cách, bác sĩ nói đoạn thời gian cuối cùng hay ở bên cạnh chăm sóc bà. Trong cầu thang, Lý Mạn ôm Bùi Nghiệp Khôn khóc rất lâu, cô rất ít khi khóc như thế này, kể cả khi bị tai nạn cũng không rơi nhiều nước mắt. Sau khi nhìn thấy Lý Mạn, Hoàng Mỹ Phượng dường như ngày một yếu đi, không thèm ăn và khó mở mắt, thường xuyên kêu đau nhưng cô bất lực chẳng thế giúp được gì. Ngày Hoàng Mỹ Phượng ra đi, hoàng hôn hôm ấy rất đẹp, ánh sáng vàng cam kéo dài cả một khoảng trời, qua khe hở giữa những tầng mây tạo thành màu hồng tím mông lung, như mộng ảo, đám mây trôi theo ánh mặt trời tựa như một người tuỳ ý vung bút vẽ nên, mang tinh thần tự do phiêu du. Ánh sáng màu cam đỏ tràn vào từ cửa sổ, từ từ bao phủ cơ thể cô. Lý Mạn ngồi bên cạnh với bà những giây phút cuối, cô lắng nghe câu nói sau cùng. Bà nói, “Đừng đổ lỗi cho bố của con nữa. Ông ấy thực sự yêu con.” Lý Mạn không kịp hứa với bà thì bà đã ra đi, an tĩnh như vậy, Lý Mạn không nói có lẽ hai người ở giường kế bên còn nghĩ bà ngủ thiếp đi. Tang lễ của Hoàng Mỹ Phượng không được đặt thôn, Lý Mạn chọn nhà tang lễ sạch sẽ, ngăn nắp và trang trọng. Lý Mạn gọi cho Lý Kiến Trung bảo ông ta đến. Trong suốt tang lễ, Lý Mạn không rơi một giọt nước mắt nào, cô không khóc được, xử lý mọi việc của mẹ một cách rất bình tĩnh, ngược lại Lý Kiến Trung khóc không ra hình người, khi Lý Mẫn nhìn thấy mái tóc bạc trắng của ông, giống như ngày đó ở bệnh viện ông đã lén đến nhìn cô. Lý Kiến Trung uống một ít rượu và không ngừng nói: “Tiểu Mạn, là bố không tốt, bố là ông bố tồi.” Lý Mạn từ đầu đến cuối không nói một lời với ông. Cô gọi ông đến bởi vì mẹ cô muốn gặp ông, Bùi Giang nói trước khi bà ngất đi đã gọi cho Lý Kiến Trung, và câu nói sau cùng của bà là bảo cô đừng hận ông, nhưng thực ra là bà muốn gặp ông.
Khi Lý Kiến Trung tỉnh táo lại thì điện thoại hiển thị nhiều cuộc gọi của Trần Ngọc, bà có thể hiểu được ông tiếp xúc với Lý Mạn, nhưng không thể chấp nhận chuyện ông đi Giang Châu gặp Hoàng Mỹ Phượng, giải thích ngàn vạn lần vẫn không hiểu được. Tàn tro của Hoàng Mỹ Phượng được rải vào buổi chiều, Lý Kiến Trung sau khi tỏ lòng kính trọng thì quay về Đồng Thành, ông muốn nói vài câu với Lý Mạn, Cho dù những lời đó đã nói mấy năm trước, cho dù Lý Mẫn vẫn có thái độ này, anh ấy vẫn muốn nói điều đó. rơi xuống đất vào buổi chiều, sau khi tỏ lòng kính trọng với Lý Kiến Trung, anh ta trở về Tống Thành, anh ta đã nói gì đó với Lý Mẫn. Cho dù những lời đó đã nói mấy năm trước, cho dù Lý Mạn vẫn có thái độ này, ông vẫn muốn nói điều đó. Ngày xưa ông không tốt, không làm tròn trách nhiệm của người cha nhưng ông vẫn yêu cô. Nhà ở Giang Châu trống không, trong chốc lát đã trống không, nhưng Lý Mạn dường như vẫn có thể nhìn thấy Hoàng Mỹ Phượng đang bận rộn trong phòng bếp. Bùi Nghiệp Khôn phơi chăn bông lên lầu, dọn giường rồi bảo Lý Mạn đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường. Gần đây cô ấy rất mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tâm lý. Lý Mạn nghe lời anh, nằm ở trên giường sau khi tắm rửa xong, phòng ở đây vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhưng Lý Mạn không quen khi thiếu đi một người. Bùi Nghiệp Khôn ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, “Tương lai, sẽ có anh và con trai của anh. Hai người đàn ông sẽ luôn bảo vệ em, con trai, con có nghĩ vậy không?” Lý Mạn cười nhạt một tiếng, nghiêng người dựa vào lòng ngực anh, “Em biết.” “Mẹ ra đi rất thanh thản. Thực sự, đây là điều mà nhiều người không cầu được.” “Anh biết, anh biết cả.” Bà ra đi thanh thản, giao phó những gì mà muốn, làm những gì bà muốn làm, cặn dặn những điều khiến bà không an lòng, cứ như thế hài lòng bắt đầu từ bỏ sinh mệnh, sau đó được giải thoát. Lý Mạn thì thào: “Mẹ em luôn luôn như thế này, luôn luôn như thế, nhưng em không thể ghét được, bà ấy đều vì em, nhưng em không thích thế này.” “Mỗi người có một cách yêu thương khác nhau, anh sợ nhất là không hiểu. Mẹ hạnh phúc biết bao, đứa con gái mẹ nuôi nấng đã hiểu chuyện, vất vả của con gái mẹ đều hiểu được.” Lý Mạn ngủ say trong vòng tay anh, cô ngủ một giấc thật yên bình. Cha mẹ đồng hành cùng con cái nửa đầu đời, còn người yêu sẽ đồng hành cùng con cái nửa đời sau, rời bến này bao giờ cũng neo đậu ở bến khác. Hai người không ở Giang Châu bao lâu, ngày hôm sau liền lên đường trở về Đồng Thành, Bùi Giang ngàn vạn lần nói lời từ biệt với con trai, lần này cũng không khác lắm, nhưng Bùi Nghiệp Khôn rất ít khi nói lời đó với ông. Anh nói: “Bố, hãy tự chăm sóc thân thể của mình. Nếu bố không tiện đi lại được thì cho người khác thuê ruộng. Đừng có ham lấy chút tiền.” Bùi Giang ngoài miệng nói biết rồi, nhưng vừa nghĩ đến hai đứa nhóc này còn phải nuôi con, sau này con xử lý tiệc rượu rồi trả tiền nhà, ông không có cách nào từ bỏ chút tiền lẻ kia. Vừa trở về Tống Thành, Bùi Nghiệp Khôn đã đưa Lý Mạn đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát, cô không muốn nằm viện, Bùi Nghiệp Khôn nghe theo lời cô và bảo cô ở nhà tự chăm sóc, nhà trường cũng cấp phép nghỉ cho cô. Anh nhận được thư nhập học vào cuối tháng mười, nhưng đó không phải là một bất ngờ lớn, anh biết mình có thể vượt qua được. Ở nhà được vài ngày, Bùi Nghiệp Khôn đang muốn tìm công việc mới thì bất ngờ nhận được điện thoại của Lục Bắc. Cậu chàng rú lên ở đầu dây bên kia: “Anh Khôn! Thật không thể tin được! Xin chúc mừng!” “Chúc mừng cái gì, con trai tôi vẫn chưa ra đời.” Bùi Nghiệp Khôn vừa nói vừa cắt hành lá. “Không, anh sắp được thăng chức!” Anh suýt chút nữa bị trượt tay, “Cậu nghe lời ai vậy?” “Anh không biết sao, đây thật sự là một cuộc thay máu lớn, sự cố lần trước đã thay đổi, lãnh đạo ở trên đều bị thay đổi hết rồi, không để lại một tên nào, chúc mừng, chúc mừng anh, phó phòng Bùi.” Bùi Nghiệp Khôn im lặng một lúc lâu, “Bắc Tử, cậu không thể đùa được đâu. Tôi thậm chí còn không phải là Đảng viên. Làm sao có thể…” “Anh còn chưa đọc báo sao? Anh ở trên tờ nhật báo, được khen nhiều lắm, tên gọi tắt là mỹ nam đường sắt!” Bùi Nghiệp Khôn tắt điện thoại xuống lầu mua báo nhưng Lý Mạn không rõ nên đã cắt xong hành lá còn sót lại. Khi quay lại, anh ôm Lý Mạn xoay một vòng, áp vào bụng cô nói: “Con trai, bố của con mẹ kiếp tuyệt vời, con nhìn xem, con nhìn đi.” Lý Mạn cầm tờ báo lên đọc, nhìn đôi ba dòng, cô dần dần cười nói: “Đừng nói bậy.” Niềm vui này trôi qua nhanh chóng, Bùi Nghiệp Khôn chợt nghĩ đến những kiếp người lần lượt ra đi dưới bầu trời âm u, anh từ từ đứng thẳng dậy, đọc lại tờ báo thì không cười được nữa. Lý Mẫn thu lại nụ cười nói: “Em tin tưởng anh sẽ là một lãnh đạo tốt. Em tin tưởng anh.” Bùi Nghiệp Khôn sờ gò má cô, ừ một tiếng trầm thấp. Những tin tức theo dõi về vụ tai nạn vẫn tràn ngập, quét sạch các trang chủ của các trang web tin tức, các buổi tưởng niệm vẫn diễn ra hàng ngày, đến ngày anh trở về, Lý Mạn đã theo anh đến địa điểm xảy ra vụ việc. Hoa dưới đất rất tươi, có một cô gái ngồi trên tảng đá lẳng lặng nhìn một chỗ, như người mất hồn. Lý Mạn chân hơi run lên, có lẽ cô sẽ không quên được tình cảnh ngày hôm đó. Cô nhìn lên, bầu trời không một gợn mây. Trí Húc Trí Húc, trí ngã dĩ hi vọng, hú tha dĩ dư sinh. (*) (*) trí ngã dĩ hi vọng, hú tha dĩ dư sinh: đưa tôi qua miền hy vọng, chiếu sáng cuộc đời anh ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]