Liên tiếp mấy ngày liền xử lý thi thể, bảy ngày đầu tiên có hàng trăm người đến quỳ lạy, trên đường chất đầy hoa trắng, tháng mười trời vẫn còn mang theo dư vị mùa hè, mặt trời chói chang chiếu xuống người quả thật khiến mồ hôi lạnh túa đầy.
Bùi Nghiệp Khôn vẫn trụ vững trên cơ thể mệt mỏi rã rời của mình, cho đến khi Lý Mạn có chuyển biến tốt và muốn quay về Giang Châu, cường độ làm việc cao cùng nhiều ngày liền không ăn không ngủ khiến anh gầy mất bảy tám cân, gầy rộc hẳn đi.
Nói một cách chính xác, Lý Mạn không thể xuất viện, trong thời gian hồi phục sức khỏe vẫn chưa ổn định, nhưng thời gian không đợi người khác, cô đã liên lạc với bệnh viện mấy lần rồi họ mới đồng ý cho xuất viện, Lý Kiến Trung không kịp chuẩn bị gì.
Trong thời gian nằm viện, Lý Mạn đã không gặp Lý Kiến Trung kể từ ngày hôm đó, cô cũng không hỏi Bùi Nghiệp Khôn.
Cô biết ông đã ở đây, vậy là được rồi.
Bùi Nghiệp Khôn xin nghỉ vài ngày, mua hai vé máy bay cùng Lý Mạn trở về Giang Châu, cấp trên còn đang loay hoay vì sự cố, anh lại xin nghỉ dài ngày, chuyện phía dưới không ai quan tâm cũng không có ai thu xếp, trưởng phòng Hoàng cho một người khác lên tạm thời thay thế vị trí của Bùi Nghiệp Khôn.
Lý Mạn ngồi cạnh cửa sổ máy bay, bên ngoài có mây trắng bay phấp phới và bầu trời trong xanh.
Lục Bắc đến thăm cô, cô mới biết hôm đó Bùi Nghiệp Khôn đã đánh lãnh đạo, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1715016/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.