Trước cổng chùa đã xếp hàng dài, người đầu tiên cầm trên tay những cây nhang khổng lồ, có vẻ như kỳ đà đang thực sự “dọa người”.
“Ăn kẹo đường thổi (*) không?” Bùi Nghiệp Khôn kéo cô đứng bên cạnh sạp hàng nhỏ nhìn người nghệ nhân thổi kẹo đường thành bông hoa.
(*) Kẹo đường thổi (糖 人) là một hương vị truyền thống của Trung Quốc có xuất xứ từ những thế kỉ trước, bắt nguồn từ trong dân gian. Những phần kẹo được làm từ một loại đường nóng và có độ dẻo mịn. Điểm đặc biệt ở đây là món không được chế biến theo kiểu điêu khắc như ở Nhật mà người thợ phải… thổi để tạo hình cho chúng.
Chỉ có những đứa bé bảy tám tuổi tranh giành, Lý Mạn cười anh, nói: “Sao anh lại thèm như mấy đứa nhóc kia, mắt con sáng lấp lánh.”
Bùi Nghiệp Khôn chồm mình tới, đôi mắt tròn sát lại gần mặt cô, hạ giọng nói: “Anh thèm, nhưng thèm ăn em.”
Đám con nít bên cạnh đẩy tới đẩy lui, Lý Mạn bị đẩy vào lòng anh, Bùi Nghiệp Khôn thuận thế kéo người lại, nói với người nghệ nhân thổi kẹo: “Ông chủ, làm cho tôi một bông hồng.”
Ông chủ cười hai tiếng, động tác loạt xoạt, nhìn sang Lý Mạn rồi nói: “Cô gái này làm nũng thế không biết, còn nhào vào lồng ngực cậu.”
Tay anh ôm chặt, Lý Mạn bị anh giam cầm trong vòm ngực.
Bùi Nghiệp Khôn còn lớn tiếng dõng dạc: “Ngoan nào, đừng nóng vội, lát nữa bác ấy sẽ làm xong ngay thôi.”
Cầm cây kẹo đường thổi quay lại, con người kia nhét hết vào miệng.
Lý Mạn: “Bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1715004/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.