Chương trước
Chương sau
Trước cổng chùa đã xếp hàng dài, người đầu tiên cầm trên tay những cây nhang khổng lồ, có vẻ như kỳ đà đang thực sự “dọa người”.
“Ăn kẹo đường thổi (*) không?” Bùi Nghiệp Khôn kéo cô đứng bên cạnh sạp hàng nhỏ nhìn người nghệ nhân thổi kẹo đường thành bông hoa.
(*) Kẹo đường thổi (糖 人) là một hương vị truyền thống của Trung Quốc có xuất xứ từ những thế kỉ trước, bắt nguồn từ trong dân gian. Những phần kẹo được làm từ một loại đường nóng và có độ dẻo mịn. Điểm đặc biệt ở đây là món không được chế biến theo kiểu điêu khắc như ở Nhật mà người thợ phải… thổi để tạo hình cho chúng.
Chỉ có những đứa bé bảy tám tuổi tranh giành, Lý Mạn cười anh, nói: “Sao anh lại thèm như mấy đứa nhóc kia, mắt con sáng lấp lánh.”
Bùi Nghiệp Khôn chồm mình tới, đôi mắt tròn sát lại gần mặt cô, hạ giọng nói: “Anh thèm, nhưng thèm ăn em.”
Đám con nít bên cạnh đẩy tới đẩy lui, Lý Mạn bị đẩy vào lòng anh, Bùi Nghiệp Khôn thuận thế kéo người lại, nói với người nghệ nhân thổi kẹo: “Ông chủ, làm cho tôi một bông hồng.”
Ông chủ cười hai tiếng, động tác loạt xoạt, nhìn sang Lý Mạn rồi nói: “Cô gái này làm nũng thế không biết, còn nhào vào lồng ngực cậu.”
Tay anh ôm chặt, Lý Mạn bị anh giam cầm trong vòm ngực.
Bùi Nghiệp Khôn còn lớn tiếng dõng dạc: “Ngoan nào, đừng nóng vội, lát nữa bác ấy sẽ làm xong ngay thôi.”
Cầm cây kẹo đường thổi quay lại, con người kia nhét hết vào miệng.
Lý Mạn: “Bản thân mình muốn ăn lại còn đổ sang cho em.”
Bùi Nghiệp Khôn ngậm khối kẹo, quai hàm phình lên, không lâu sau đường tan trong miệng anh, anh cúi đầu hôn cô một cái. “Ngọt không?”
“Đó là làm từ si-rô và nước đường à?”
“Mùi vị không bằng lúc bé, em nhớ không, khi ấy chúng ta lấy nắp chai rượu trắng, quấn thép xung quanh, rồi bỏ đường vào đun, sau đó lấy tăm keo ra, hương vị thật ngon.”
Anh nhắc đến, Lý Mạn mới nhớ ra, khi còn bé bánh kẹo là điều xa xỉ, con nít chơi trò nghịch phá, thích làm những chuyện như thế.
Cô nói: “Em nhớ có một lần còn thả tôm vào trong, mùi vị nói thế nào nhỉ, cảm giác vừa ngọt vừa tươi.”
“Còn vừa ngọt vừa tươi đấy, miệng em chỉ toàn là tôm, ăn một cái rồi lại muốn thêm một cái, anh chưa thấy người con gái nào ham ăn như em.”
“Em nào có, anh đừng nói lung tung.” Lý Mạn đưa tay muốn tranh kẹo của anh, anh giữ đầu cô lại, tay còn lại đưa lên cao.
“Còn âm mưu với anh, chơi lại không?”
Đoá hoa kia bị anh cắn hai ba lần là quấn hết, Bùi Nghiệp Khôn ôm cô đi về phía cầu, đêm nay náo nhiệt, trên sông còn có thả đèn hoa đăng.
Cây cầu đó năm ngoái mới hoàn thành, toàn bộ đều được mở rộng, thông qua quảng trường nhỏ bên trái, chính phủ đặt cho cây cầu cái tên rất dễ nghe… cầu sông chiến đấu, năm ngoái xây xong bắt đầu lễ tết cũng cử hành biểu diễn pháo hoa ở đây, dần dần, cây cầu kia càng lúc càng náo nhiệt.
Lý Mạn dựa vào lan can cầu nhìn ra xa, trên sông có hai chiếc thuyền hoa đang tiến đến, trên sông đánh chiêng trống náo nhiệt, ồn ào.
Bùi Nghiệp Khôn đứng sau lưng cô, vòng tay ôm lấy cô và đỡ cô trên lan can. Bóng anh bao trùm lấy cô, còn thân hình rộng lớn che chắn cho cô khỏi gió lạnh.
Anh nói: “Nhiều năm không đến đây, nơi này thay đổi nhiều quá.”
“Trước đó từng đến à?”
“Hồi sơ trung có đến đây với mấy người bạn, thăm thú loanh quanh, lúc đó nghe nói nơi này mới mở một quán net, nên muốn ghé xem, khi đó con đường này vẫn là xi măng, bây giờ đổ nhựa hết rồi.”
“Mùa xuân năm em thi đại học có đến đây, khấn Phật cầu vận, sau đó kỳ nghỉ hè cuối cấp đến trả nguyện.”
“Đức Phật linh nghiệm không?”
Lý Mạn đưa tay phủ lên tay anh, tay anh chống hờ hững, gió lạnh thổi khiến tay anh đông cứng, cô che chắn giúp anh.
Cô nói: “Rất linh nghiệm.”
Bùi Nghiệp Khôn nắm ngược lại tay cô, tay lớn bao trùm tay nhỏ. “Anh lại thấy chẳng hiệu nghiệm gì cả, anh thi bên Đồng Thành không được tốt, không phải em làm bài được lắm à, hoàn toàn có thể lên Giang Châu học trường tốt.”
“Em khấn với Đức Phật, em muốn vào đại học Đồng Thành, em muốn ở gần anh.”
Bùi Nghiệp Khôn cụp mắt nhìn cô, chỉ thấy gáy, anh lại đưa mắt nhìn phía trước, anh xoa nắn bàn tay cô.
“Vậy thì Đức Phật này rất đáng tin.”
Hai bên bờ sông đột nhiên bắn ra pháo hoa, một chút ánh sáng nhỏ nổ thành hoa trên bầu trời đêm, pháo hoa đủ loại hoa văn đan xen vào nhau, màu sắc chói mắt, rực rỡ chiếu sáng một nửa bầu trời. Trên quãng trường cách đó không xa có một hồ phun nước biểu diễn.
Bùi Nghiệp Khôn bịt tai cô, bọn họ ở gần đó, tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, khoảng cách gần nên không ngắm được pháo hoa, thực sự không nhìn thấy gì, chói loá mắt, nhưng lại thấy vui, kế bên có đứa bé bị sợ mà bật khóc, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, người lớn đứng quanh dỗ dành rồi bật cười.
Lý Mạn kéo tay anh, nói: “Không sao, em không thấy ồn.”
“Em nói gì, anh không nghe rõ!”
“Em nói, em không thấy ồn ào.”

“Vẫn không nghe được!”
Lý Mạn kiễng chân, ghé sát vào tai anh, anh quay đầu, đúng lúc dính vào môi cô.
Bùi Nghiệp Khôn kéo nón trùm đầu cho cô, ép người giữa thành cầu rồi hôn, chỉ kéo dài mười mấy giây, người qua đường nhìn cũng không thấy được mặt Lý Mạn.
Bùi Nghiệp Khôn ôm cô, Lý Mạn trốn trong ngực anh, mặt áp sát, cằm anh dựa trên đỉnh đầu cô, hai người ôm nhau không nói lời nào, nhà dân hai bên ven sông giăng đèn, pháo hoa trên bầu trời sáng rực rỡ.
Thời gian bắn pháo hoa không nhiều, chỉ hơn hai mươi phút.
Gần đến hồi cuối, Lý Mạn nói: “Chúng ta đi xếp hàng đi, vào thắp hương sớm một chút thì được về sớm một chút.”
“Em còn muốn về à? Không có cơ hội đâu, đi tìm khách sạn thuê phòng trước đã.”
Trấn này là trấn lớn, bình thường khách sạn còn nhiều, nhưng hôm nay là ba mươi tết, nhà nhà đóng cửa, Bùi Nghiệp Khôn kéo cô lượn một vòng lớn không tìm được một nhà mở cửa.
Lý Mạn: “Trên mặt anh chỉ viết một chữ.”
“Chữ gì?”
“Sắc.”
Bùi Nghiệp Khôn hừ lạnh một tiếng. “Không chừng em phía dưới đã ướt rồi, còn thanh cao.”
Anh không tìm được nhà nghỉ nên hơi bực, thấy bên cạnh không có ai, con đường nhỏ tối như bưng, nhân cơ hội sờ mông Lý Mạn, cô thay một đôi tất cao, màu đen, nhưng không dày lắm.
“Em mặc quần gì mà mỏng thế này, mỏng như chẳng mặc gì, ngày mai đổi cái khác đi, nghe thấy không?”
“Mặc dày thì chân nhìn thô lắm.”
Bùi Nghiệp Khôn không hiểu suy nghĩ này của phụ nữ, chỉ cảm thấy có vấn đề, bàn tay to ôm lấy mông cô nói: “Chân em không to, bắp đùi chẳng có thịt, kẹp chẳng được gì cả.”
“Anh nghiêm túc xem nào.”
“Anh đang phát điên đây, đứng đắn không nổi, cận thận lát nữa anh làm em trên cây đấy.”
“Đừng sờ nữa, có người kìa.”
Anh rút tay ra, không cam tâm tình nguyện nắm tay cô đi xếp hàng.
Bên cạnh chỗ hai người họ xếp hàng có một cửa hàng nhỏ bán chuỗi hạt và trang sức Phật giáo, Lý Mạn chọn hai chuỗi hạt và một mặt dây chuyền bảo hộ, có giá như nhau là mười tệ, tổng cộng là ba mươi đồng.
Ông chủ mắng: “Không mua được thì lỗ, không mua được thì bị lừa. Chỉ có mười tệ thôi, Phật gia phù hộ!”
Bùi Nghiệp Khôn đút hai tay vào túi, liếc mắt nhìn quanh rồi nói với Lý Mạn: “Tốn tiền, mua chắc chỉ đáng một đồng.”
Lý Mạn ngửi chuỗi hạt phật thủ, có mùi thơm thoang thoảng, cô cầm lấy tay anh, quấn quanh.
Ông chủ không hài lòng và nói: “Cậu nói thế là sai rồi, đồ vật đều có ý nghĩa riêng, vật chất đương nhiên là không bao nhiêu tiền, trong khuôn viên mười dặm ở đây có ai mà không biết tôi bán hàng linh nghiệm, tôi nói cho cậu nghe, mang vào đảm bảo vợ chồng cô cậu sau này sẽ bình an một đời.”
Ông chủ đưa cho Lý Mạn một vật trang trí cầu bình an, nói: “Cô gái, này, cho cô thêm một cái, mỗi người một cái, một đời bình an.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Bùi Nghiệp Khôn chưa bao giờ tin vào lời nói của những người bán hàng ở chợ như vậy, nhưng nếu Lý Mạn muốn mang nó cho anh thì cứ mang nó thôi.
Lý Mạn lấy móc khóa ra, treo mặt dây chuyền lên móc khóa, cô nói: “Đi lại cũng được an toàn.”
Bùi Nghiệp Khôn nắm tay cô nhét trong túi áo, một tay trái một tay phải, hai chuỗi phật châu toả hương gỗ.
Lý Mạn nói: “Trước khi vào mua một bao hương, đúng rồi, anh có tiền xu không?”
“Có vài đồng.”
“Trước mặt Phật tổ đều có hòm công đức. Không cần đầu tư quá nhiều. Một Phật một đồng tiền là đủ.”
Bùi Nghiệp Khôn châm thuốc, nói: “Em nói nhiều như thế, Phật Tổ bận chết luôn.”
“Vậy còn phải xem thành ý khấn nguyện của anh lớn thế nào.”
“Em thực sự tin mấy chuyện này?”
“Trước mặt Phật anh đừng nói những câu như thế.”
Anh rít một hơi. “Đi thôi, anh cũng hy vọng nó linh nghiệm.”

12 giờ sáng, nhà chùa mở cổng đúng giờ, người đầu hàng ùa vào lo lắng cắm nén hương đầu tiên.
Mười hai giờ, thời khắc giao thừa, bỗng nhiên tiếng pháo vang lên, tiếng chuông lớn trong chùa lại vang lên.
Lý Mạn và anh đi dạo cùng mọi người vào trong chùa.
Cô nói: “Chúc mừng năm mới.”
Bùi Nghiệp Khôn vỗ đầu, cười không nói gì.
Lý Mạn mua một bao hương và hai ngọn nến ở cửa hàng ngay lối vào chùa, giữa lối vào chùa có một lọ đựng nến, ai vào sẽ thắp một ngọn nến và đặt ở bên cạnh vạc, ánh lửa hừng hực chiếu sáng đêm nay, đại sư chủ trì đứng ở cửa chắp tay chào đón người đến lễ Phật.
Bùi Nghiệp Khôn lần đầu tiên trong đời thắp hương, cầu nguyện và ném nến như Lý Mạn.
Lý Mạn rút ra sáu nén hương và nhờ Bùi Nghiệp Khôn thắp cho chúng, khấn vái trước chiếc vạc lớn, cuối cùng cắm hương vào.
Lý Mạn nói: “Trong chùa có rất nhiều Phật tổ. Dù sao em cũng rảnh, nên khấn bái từng người một.”
“Em đòi hỏi nhiều thứ quá.”
“Không nhiều, nhưng thành tâm thì sẽ linh nghiệm.”
Trong chùa có rất nhiều người, hương trước Phật nồng nặc, có một hàng thành kính bái Phật, hai người yên lặng chờ đợi, Lý Mạn cầu nguyện mỗi lần lễ Phật, cô mong rằng mẹ cô và Bùi Nghiệp Khôn sẽ khỏe mạnh.
Quán Thế Âm Bồ Tát ở phía tây trắng như ngọc, sừng sững trong đại sảnh, có lẽ là ở một vị trí hẻo lánh, cũng không có nhiều người đến bái lạy.
Lý Mạn quỳ trên chiếu rơm, nhắm mắt cầu nguyện.
Bùi Nghiệp Khôn cúi đầu ba cái, quay đầu nhìn Lý Mạn rồi lấy trong túi quần ra thứ gì đó.
Lý Mạn bỗng nhiên bị anh giữ chặt tay, mở mắt xem, trên ngón tay bất giác có một chiếc nhận, anh không quỳ một chân, hai chân vẫn quỳ trước Bồ Tát như trước.
“Anh…”
“Anh đang cầu hôn em.”
“Hả…”
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Anh vừa hỏi Bồ Tát, anh nói anh cầu hôn em thì em có đồng ý không, Bồ Tát nói anh sẽ đồng ý.”
Hơi táo tợn.
Anh nói rất nhỏ: “Tiểu Mạn, gả cho anh nhé, đừng quan tâm trước đây anh hư đốn thế nào, sau này anh sẽ theo am, có trời trên cao, Bồ Tát trước mặt làm chứng.”
Bùi Nghiệp Khôn nhìn cô, con ngươi đen nhánh như muốn nuốt chửng cô, bên ngoài tiếng chuông vẫn đang vang, trang trọng và thành kính. Lý Mạn vô thức gật đầu.
Bùi Nghiệp Khôn nắm chặt tay cô rồi hôn lướt qua.
Anh cúi đầu lạy Bồ Tát, dường như đang nói cảm ơn.
Có người lần lượt tới cúi lạy, nhưng không ai biết là có người cầu hôn ở đây, coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có hoà thượng đứng bên cạnh chứng kiến quá trình.
Bùi Nghiệp Khôn nắm chắc, siết chặt lấy ngón tay, hai người bước ra khỏi cổng chùa hòa vào đám đông, rất bình thường và kín đáo.
Lý Mạn thỉnh thoảng cúi đầu nhìn chiếc nhận, vừa rồi không có cảm giác gì, bây giờ lại càng lúc càng hồi hộp.
“Sao anh lại muốn cầu hôn?”
“Là em vội muốn gả cho anh, vậy thì anh phải cố làm theo mong muốn của em.”
Bùi Nghiệp Khôn giữ tay cô rồi nhìn chiếc nhẫn, nói: “Chọn đẹp không? Viên này lớn chưa? Sau này có tiền sẽ mua cái lớn hơn cho em.”
“Mua lúc nào?”
“Lúc trở về, anh đi ngang qua cửa hàng hai tệ bên cạnh trường tiểu học, thuận tay chọn một cái. Đừng lo, sau này anh sẽ mua cho em cái mười tệ.”
“Đàng hoàng lại nào, nói thật đi.”
“Muốn cưới em thì mua thôi, em không biết đâu, anh suy nghĩ phải cầu hôn thế nào rất lâu đấy, nhét vào bánh kem hay là làm hẳn trình chiếu.”
“Vậy sao anh lại nghĩ đến chuyện cầu hôn trước mặt Bồ Tát?” Giây phút này trong giọng nói của cô đều ngập tràn vị ngọt.
Bùi Nghiệp Khôn nói thản nhiên: “Còn thế nào nữa, những thứ kia quá đắt, cửa phật thanh tịnh, không cần những thứ kia.”
Con người này nói chuyện mười câu thì hết chín câu là không đứng đắn, Lý Mạn dở khóc dở cười.
Bùi Nghiệp Khôn vuốt ngón áp út của cô, nói: “Chúc mừng năm mới, bà Bùi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.