Gương mặt đau rát, anh ra tay không nương tình, cái tát ấy khiến cô ù cả tai, còn anh như đâm nhiều nhát vài tim cô.
Ánh mắt Chu Uý Sơ đờ đẫn, đầu óc chỉ toàn sự hỗn loạn, cô chậm rãi ngẩng đầu.
“Uý Sơ!” Trần Ngọc ngàn vạn lần không ngờ sự tình sẽ diễn biến như vậy, bà hoảng hốt quay sang bên cạnh xem chỗ bị đau của con gái mình.
Bùi Nghiệp Khôn cụp mắt xuống. “Cũng là chỗ quen biết, vốn dĩ không cần phải như vậy, phải có chừng mực.”
Đây không phải là Chu Uý Sơ mà anh biết.
Lý Mạn thở ra, liếm phần má trong, nếm được mùi máu, cô hừ khẽ một tiếng.
“Đau lắm không?” Bùi Nghiệp Khôn nâng cằm cô quan sát.
“Vẫn ổn.”
Mạch suy nghĩ của Trần Ngọc trở nên rõ ràng, hiểu được mối quan hệ này rồi, bà hơi ngẩn ra, mọi người đều tình cờ gặp nhau, dăm ba câu không thể nói rõ hết được, cả đôi bên đều có lỗi.
Trần Ngọc thấy Chu Uý Sơ không bị gì, bình tĩnh nói: “Từ bé mẹ đã dạy con thế nào, bây giờ con hành xử như đứa không được dạy dỗ, lãnh đạo trường còn đang ở bên kia, con không biết tốt xấu đã ra tay đánh người ta, thành ra cái gì đây? Tiểu Mạn là con gái của Kiến Trung, dù sao cũng là người nhà của chúng ta, ít nhất cũng phải đối xử lịch sự với người ta. Có thể giải quyết bằng lời lẽ thì tại sao lại động tay động chân?”
Lời nói của Trần Ngọc khiến Chu Uý Sơ sửng sờ. Bà ấy cứ luôn đứng về phía Lý Mạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714988/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.