Cái đồng hồ quả lắc treo trên bức tường màu trắng, tiếng kim giây chuyển động vô cùng chói tai, anh ném mảng thạch cao rời rạc xuống đất, nằm yên với bầu không khí trầm lặng.
Bùi Nghiệp Khôn xoay cổ tay, tiếng xương kêu.
Chu Úy Sơ không rõ sự tình, chỉ thấy anh không còn vẻ dịu dàng nữa, lạnh lẽo cứng rắn giống hệt lớp thạch cao, đối với cô chỉ toàn kháng cự và phòng bị.
“Anh thực sự rất yêu cô ấy?”
Con ngươi Bùi Nghiệp Khôn đen thẫm lại, “Cho dù tôi có yêu cô ấy hay không, chúng ta đều đã kết thúc rồi, sau này không có kết quả đâu. Nhìn về phía trước đi, điều kiện em không kém, không sợ tìm không được đối tượng.”
Chu Úy Sơ mím môi, âm thầm cắn chặt môi mình, cho đến khi khoang miệng truyền đến mùi máu tanh, hai tay cô đang nắm chặt dần dần buông lỏng ra. Những ngày gần đây cô ngủ không được ngon, ánh mắt vốn đỏ bừng hằn đầy tia máu, lúc này chỉ chực khóc lên, ánh mắt càng đỏ thẫm hơn, có phần dữ tợn.
Tất cả những tâm tư kiềm nén đồng loạt trào lên, cô rất muốn nhẫn nhịn, nhưng càng kiềm chế thì càng muốn khóc.
Cô không lấy được gì cả, người yêu, cuộc sống bình yên, ảo tưởng tương lai, thượng đế ngay cả một tia cơ hội cũng không cho cô, nhưng cô muốn giãy giua trong cơn gục ngã, muốn lấy được thứ gì đó.
Hai tay cô ôm mặt, nước mắt tràn ra qua kẽ ngón tay, tiếng khóc thút thít rất nhỏ, nhưng vẫn nghe ra sự bi thương.
Anh không quen nhìn phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714979/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.