Phần đất vừa được khai phá ở công viên đang trình diễn buổi hòa nhạc sóng nước, bầu trời đen thăm thẳm đính vài chùm sáng, hồ nước nhân tạo bên cạnh chật cứng người, tiếng hoan hô liên tục không ngừng.
Một mình Ngô Xảo ngồi trên chiếc ghế dài sơn giả gỗ phía sau, giống hệt mặt gỗ cắt, không chứt sứt mẻ.
Người là do Lý Mạn tìm được, cô đi dạo hết cả công viên, phía sau lưng áo sơ mi đa ướt đẫm cả một mảng, Lý Mạn cố gắng khiến cho cô bé thoải mái, khuyên bảo cô bé, nhưng Ngô Xảo không nói bất cứ lời nào, dùng sức lắc đầu rồi gật đầu, cô bé lộ vẻ mặt như đã khóc lớn một trận, mi mắt sưng đỏ, như bị ong chích qua.
Mẹ của Ngô Xảo chạy xe đạp đến, tốc độ tương đối nhanh, không có ai trách mắng cô bé, trấn an vài câu muốn dẫn cô bé về nhà, Ngô Xảo thấy mẹ mình mồ hồi đầm đìa thở gấp gáp cô bé cắn môi kiềm lòng không được rơi nước mắt, yên lặng ngồi yên sau xe đạp.
Mẹ Ngô Xảo nói cảm ơn Lý Mạn một lúc lâu, nói rằng bà đã gây thêm phiền phức.
Phía sau lưng Lý Mạn đổ mồ hôi rào rào, nói với Ngô Xảo: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, lần sau mà còn xảy ra chuyện như thế này em có thể tìm cô, em xem, không phải mọi người đều đang cố gắng sao, chuyện ngày hôm nay không đang vì người ta mà tức giận trốn tránh, đã đi học kèm thì tự khắc có chênh lệch với họ, bọn họ vẽ nhiều hơn em một bức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714977/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.