Buổi tối, trong hành lang có tiếng đàn ông cười vang, Lý Mạn biết bọn họ chắc là đi ra ngoài chơi, nằm trong chăn ấm nệm êm, máy điều hòa thổi không khí lành lạnh, cô bắt đầu mệt mỏi.
Lòng hiếu kỳ của Tiền Giang Hải trỗi dậy, một mực truy hỏi Bùi Nghiệp Khôn đưa thứ đồ gì cho Lý Mạn, Bùi Nghiệp Khôn chỉ trả lời lại anh ta bốn chữ, liên quan gì cậu.
Tiền Giang Hải cười thâm ý sâu xa, nói: “Tình anh em của hai người sâu đậm quá.”
Bữa cơm lần trước anh ta cũng nhìn ra chút đầu mối, sua khi Trương Thiệu Vân đến ngoài mặt thì anh không quan tâm nhưng đôi mắt nhìn về phía Trương Thiệu Hoa phảng phất có muôn vàn lưỡi kiếm bay ra, đó không phải là cậu ta, mà là một ma vương ăn giấm.
Ngày hôm ấy trên đường trở về Tiền Giang Hải hết sức xúc động nói với Đổng Hạo: “Cậu có thể sống bước ra khỏi nhà vệ sinh đúng là may mắn.” Sau đó còn bùi ngùi nói thêm: “Tôi cũng có thể sống toàn thây, đúng là may mắn.”
May mà Bùi Nghiệp Khôn không ở một chỗ với Lý Mạn, nếu hai người họ ngấm ngầm cấu kết ở với nhau, Đổng Hạo mà xông lên nữa chắc là Bùi Nghiệp Khôn có thể tước người ra, nhân tiện tước luôn cả anh ta.
Tiền Giang Hải biết anh, người mà anh để tâm thì không ai có thể động vào, đối với anh em cũng vậy, đối với đàn bà chắc hẳn cũng như thế. Chỉ có điều anh ta thực sự muốn em Bùi Nghiệp Khôn bảo vệ một người phụ nữ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714958/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.