Chương trước
Chương sau
Buổi tối, trong hành lang có tiếng đàn ông cười vang, Lý Mạn biết bọn họ chắc là đi ra ngoài chơi, nằm trong chăn ấm nệm êm, máy điều hòa thổi không khí lành lạnh, cô bắt đầu mệt mỏi.
Lòng hiếu kỳ của Tiền Giang Hải trỗi dậy, một mực truy hỏi Bùi Nghiệp Khôn đưa thứ đồ gì cho Lý Mạn, Bùi Nghiệp Khôn chỉ trả lời lại anh ta bốn chữ, liên quan gì cậu.
Tiền Giang Hải cười thâm ý sâu xa, nói: “Tình anh em của hai người sâu đậm quá.”
Bữa cơm lần trước anh ta cũng nhìn ra chút đầu mối, sua khi Trương Thiệu Vân đến ngoài mặt thì anh không quan tâm nhưng đôi mắt nhìn về phía Trương Thiệu Hoa phảng phất có muôn vàn lưỡi kiếm bay ra, đó không phải là cậu ta, mà là một ma vương ăn giấm.
Ngày hôm ấy trên đường trở về Tiền Giang Hải hết sức xúc động nói với Đổng Hạo: “Cậu có thể sống bước ra khỏi nhà vệ sinh đúng là may mắn.” Sau đó còn bùi ngùi nói thêm: “Tôi cũng có thể sống toàn thây, đúng là may mắn.”
May mà Bùi Nghiệp Khôn không ở một chỗ với Lý Mạn, nếu hai người họ ngấm ngầm cấu kết ở với nhau, Đổng Hạo mà xông lên nữa chắc là Bùi Nghiệp Khôn có thể tước người ra, nhân tiện tước luôn cả anh ta.
Tiền Giang Hải biết anh, người mà anh để tâm thì không ai có thể động vào, đối với anh em cũng vậy, đối với đàn bà chắc hẳn cũng như thế. Chỉ có điều anh ta thực sự muốn em Bùi Nghiệp Khôn bảo vệ một người phụ nữ đến mức đó, thì Lý Mạn là người duy nhất.
Bởi vì nghĩ được như thế, nên anh ta không dám trêu anh nữa.
Đèn nê-ông chiếu sáng quán rượu, tiếng nhạc đánh vỡ màng nhĩ, Tiền Giang Hải bao một phòng nhỏ, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống cho vui vẻ, có vài người anh em không cam chịu tịch mịch ồn ào nên gọi người đến chơi, còn nói đêm độc thân cuối cùng phải buông thả, Tiền Giang Hải trái phải vẫn không có lá gan này.
Lâm Tử Kiện chơi lớn, đi ra ngoài nhảy một bài rồi ôm trái ôm phải mỗi bên một cô về.
Bùi Nghiệp Khôn ngồi trong góc, hai chân chồng lên nhau, ánh đen u ám, không thấy rõ gương mặt anh, bàn chân kia run rất có uy luật, giống như đang suy nghĩ.
Lâm Tử Kiện nói với một người phụ nữ: “Đi đi, mau sang giúp lão Khôn của tôi đi.”
Người phụ nữ nhìn qua một lần, người đàn ông mặc dù bị thương cánh tay phải, nhưng dáng người cao lớn mặt mũi lại đẹp trai, mang mười phần đàn ông, trong lòng vui mừng, nghĩ thầm có lẽ tối nay có thể vui vẻ chút rồi, người đàn ông như thế phát tình đến điên lên không biết hăng hái đến mức nào.
Mông người phụ nữ còn chưa kịp chạm vào ghế sô pha đã nghe giọng người đàn ông kia nói khó chịu: “Cút sang một bên.”
Lâm Tử Kiện cười nói: “Phần của lão Không cậu đấy, thế nào, đổi sang làm người tốt rồi à?”
Tiền Giang Hải tặc lưỡi, nói: “Tử Kiện, cậu bớt làm bừa đi, bây giờ người ta phải giữ thân cho kỹ, nếu không…” Tiền Giang Hải làm động tác cắt cổ.
Bùi Nghiệp Khôn ăn xong một miếng dưa hấu rồi đứng dậy.
“Sao cậu lại muốn đi rồi? Vừa bắt đầu mà!”
Bùi Nghiệp Khôn: “Ra ngoài mua ít đồ.”
Tiền Giang Hải bán tín bán nghi, nói: “Quán rượu gì cũng có, không cần mua.”
Bùi Nghiệp Khôn nhấc chân không thèm nhìn lại.
Lý Mạn lại mơ thấy giấc mơ ấy.
Mùa đông bốn năm trước, anh đưa một người phụ nữ về, cử chỉ thân mật, bọn họ rất xứng đôi, tất cả họ hàng thân thích đều nói vậy.
Tuyết rơi mỗi lúc một dầy, trong màn tuyết trắng xóa anh và cô như hai người ở hai thế giới.
Cô cũng không thích có cảm xúc đặc biệt gì với anh, càng quan tâm thì ký ức càng khắc sâu hơn, chuyện liên quan đến người con gái kia, Lý Mạn cũng nhớ rất rõ, mắt mũi miệng người con gái ấy, cô đều nhớ kỹ.
Bởi vì nhớ, cho nên phản chiếu lại trong giấc mơ.
Giấc mộng này cô cảm thấy rất muốn gạt đi, cho nên lần nữa mơ được một nửa cô cũng tỉnh lại.
Rèm cửa sổ vừa dầy vừa nặng che kín nguồn ánh sáng tự nhiên duy nhất của căn phòng, không có một tia sáng, Lý Mạn không có thói quen ngủ bật đèn, giờ phút này trong đêm khuya căn phòng tối ngòm, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có chấm xanh nhỏ trầm trầm đứng yên trên tủ ti vi.
Lý Mạn mở mắt, bình tĩnh trong đêm tối tìm lại hơi thở.
Cô đưa tay bóp mi tâm, cánh tay chạm vào lớp chăn, âm thảnh nhỏ xíu trong màn đêm lại được phóng đại vô hạn.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân hỗn loạn.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ, có lẽ do bàn đêm thần kinh tương đối nhạy cảm, cô tỉnh táo ngay lập tức, sờ điện thoại di động trên đầu giường xem giờ, mười hai giờ một phút.
Cô bật đèn, ánh sáng hiện lên trong nháy mắt để lại cảm giác mơ màng biến mất sạch sẽ.
Lý Mạn nhìn qua mắt mèo, thấy Bùi Nghiệp Khôn chống tay lên cửa đầu rũ xuống.
Cô mở cửa, Bùi Nghiệp Khôn không ngờ cô đột nhiên mở cửa ra, cánh tay chống trên cánh cửa chịu toàn bộ sức nặng của cơ thể, trọng tâm của anh không vừng liền ngã vào người Lý Mạn.
Lý Mạn ôm lấy anh, cẩn thận không chạm vào cánh tay phải của anh, người ta cao lớn vạm vỡ, Lý Mạn liên tục lùi về sau vài bước mới đứng vững được.
Ngoài hành lang gió thổi qua, cái cửa có quán tính, cứ thế được đóng lại.
Đầu anh đặt trên vai cô, vài hơi hô hấp phả vào cằm cô cô, Lý Mạn ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Bùi Nghiệp Khôn giữ eo cô, môi dán sát bên tai cô, nói: “Không phải bảo em có người gõ cửa không được mở sao? Sao lại không nghe lời? Hả?”
Lý Mạn nói: “Anh say à?”
Bùi Nghiệp Khôn tránh người cô ra, bám vào tường, liếc mắt nhìn cô, nói: “Không say.”
Lý Mạn mặc áo choàng tắm của khách sạn, cổ áo chữ V mở rộng ra, lộ một phần lớn da thịt trắng như tuyết, cô chắc là không mặc đồ lót, Bùi Nghiệp Khôn đột nhiên cảm thấy cổ họng khô rát.
Lý Mạn: “Em dìu anh về phòng.”
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Tôi thực sự không say, mùi rượu kia hơi nặng mà thôi.”
“Vậy hơn nửa đêm anh gõ cửa phòng em chỉ để kiểm tra em có mở cửa hay không?”
Bùi Nghiệp Khôn nói trầm thấp: “Chỉ muốn gặp em chút thôi.”
Ánh mắt anh vẫn còn rã rời, Lý Mạn biết anh say, cô bước lên trước lục tìm thẻ phòng trong túi quần anh.
Người con gái thân hình gầy yếu, phía dưới lớp áo choàng tắm màu trắng là đôi chân sáng lóng trơn mịn, cô đưa tay vào túi quần cách một lớp vải mỏng manh chạm đến bắp đùi anh, Bùi Nghiệp Khôn giữ tay cô lại.
Anh gằn giọng nói: “Tôi thực sự không say, nếu tôi say, em cho rằng lúc này em có thể đứng ngay ngắn ở đây à?”
Anh nhất định vác cô lên trời.
Suy nghĩ ấy chỉ bất chợt lóe lên, cả cơ thể anh liền bốc hỏa.
Lý Mạn lấy thẻ phòng ra: “Em đưa anh về.”
Bùi Nghiệp Khôn day day huyệt thái dương của mình, nói: “Thực sự không say, lý trí còn đây này, tôi chỉ đến gặp em chút thôi, nhân tiện đưa cho em món đồ.”
“Cái gì?”
Bùi Nghiệp Khôn mò trong túi khác một sợi dây chuyền, “Vừa mua, hợp với cái váy.”
Anh đặt dây chuyền trong tay Lý Mạn, nói: “Tay tôi bị thương không thể mang giúp em, tự mang đi.”
Lý Mạn: “Bao nhiêu tiền?”
Cô biết anh sẽ không mua thứ mấy trăm đồng cho cô.
“Đắt lắm, hơn ba ngàn đấy, nửa tháng tiền lương của ông đây, em mang cho lâu vào.”
“Em có dây chuyền, không cần…”
“Mẹ kiếp nhiều chuyện, cho em thì em cứ cầm đi.”
Lý Mạn gạt tóc sang một bên, hai tay vòng ra sau, đeo sợi dây chuyền lên, nói: “Vậy cảm ơn anh. từ bé đến lớn anh chưa cho em thứ gì, xem như anh bổ sung vậy, như thế mới có cảm giác làm anh trai.”
Mặt Bùi Nghiệp Khôn lạnh vài phần, cười hừ một tiếng: “Lúc này mới biết tôi là anh trai em, vạch rõ ràng thật. Nhưng không còn kịp rồi, Lý Mạn, tôi không phải anh trai em.” Câu nói phía sau vừa chậm vừa thấp, chỉ hận không thể gằn từng chữ để giải thích rõ với cô.
Lý Mạn ngước mặt nhìn anh hờ hững.
Cô biết món quà này anh sẽ không lấy lại, cô chỉ cần một lý do để đón nhận mà thôi.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Còn nữa, ai bảo từ bé đến lớn tôi chưa tặng quà cho em, đầu óc em đúng là chẳng thông minh, đầu heo.”
Anh liếc cô.
Ba đồng xu, hai cái còi, thứ đồ chơi không đáng tiền ấy không phải cô cưng như bảo bối sao.
Khi ghé vào nhà Lý Mạn ở Đồng Thành ngủ trưa anh đã nhìn thấy, cái hộp trên tủ đầu giường rất xinh đẹp, bên trong là hai cái còi thổi màu trắng, là chiếc còi của tuổi thơ.
Khi ấy Cố Lan vừa gả vào nhà, còn chưa vào thành phố gọi xe taxi, bảo anh phải giữ cái còi, tựa như khi anh không làm theo quy định ở nhà đợi bà hoặc là bà ta về nhà mà không thấy ai thì anh sẽ phạm phải một sai lầm gì đó rất lớn, bọn họ không cho phép anh đi khắp nơi, họ luôn cảm thấy anh sẽ đi nơi khác gây họa, cũng chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi.
Lý Mạn tìm gặp anh cũng hơi khó khăn, mặc dù là hàng xóm.
Khi có người lớn Lý Mạn không thể tìm anh, anh cũng không thể đi ra cửa.
Lúc ấy tính cách Lý Mạn yếu đuối hơn so với hiện tại, cả ngày đi theo sau anh gọi anh Nghiệp Khôn anh Nghiệp Khôn. Rồi ngày hôm đó say rượu ở khách sạn cô gọi anh là Nghiệp Khôn, dịu dàng mềm mại, anh nghe thấy xương cũng mềm ra.
Có một ngày cô đột nhiên nói: “Anh Nghiệp Khôn, chúng ta làm ám hiệu đi, nếu như em muốn gặp anh, em sẽ dùng cái này làm ám hiệu, anh nghe thấy thì chạy ra, thế nào?”
Bùi Nghiệp Khôn hỏi ám hiệu của cô là gì.
Lý Mạn kéo hai bím tóc nhỏ đột nhiên phát ra một tiếng “A…”, suýt chút nữa anh bị dọa đến phun nước ra ngoài.
Đây mà là ám hiệu gì, nhất định là bệnh thần kinh thì có, cô vừa hét lên thì không chỉ có mình anh đi ra, đoán chừng hàng xóm đều thò đầu ra xem.
Sau đó trước quầy hàng ở trường học anh thấy hai cái còi, hai cái còi nhỏ màu trắng được đóng trong một cái túi, dính trên quầy hàng, anh lấy xuống một cặp rồi bỏ tiền mua, lúc ấy ba đồng là tiền ăn hai ngày của anh.
Nhưng lúc ấy chỉ là món đồ chơi, vậy mà cô cất giấu như vật quý giá đến tận bây giờ, rồi bây giờ anh mới phát hiện.
Lý Mạn nói: “Em đưa anh về phòng.”
Bùi Nghiệp Khôn cầm lấy thẻ phòng trong tay cô, “Tôi tự về, em ngủ đi, có người gõ cửa thì đừng mở ra nữa.”
Bước chân anh vững vàng, thật sự không giống người say.
Lý Mạn đứng trước gương nhìn chằm chằm sợi dây chuyền ấy.
Ngày đó anh nói rõ ràng với Tô Di là… tôi thích cô ấy.
Lý Mạn không ngốc, mặc dù không biết anh bắt đầu từ khi nào, nhưng khoảng thời gian này mọi hành động của anh đều quá rõ ràng.
Ngày hôm ấy sau khi về nhà cô cả đêm không ngủ, người mình yêu thầm nhiều năm cũng thích mình, ban đầu là vui mừng, dần dần thứ cảm thính ấy lại bị lý tính thay thế, sau đó mẹ cô lại nhắc đến đề tài này nữa, giữa cô và anh có quá nhiều ngăn trở, cô không còn trong thời kỳ thanh xuân vì yêu mà quên mình, có lẽ bởi vì lý do gia đình, cô tương đối quen thuộc luôn luôn cân nhắc toạn diện vấn đề.
Nhưng cái cây lý tính này của cô bị một cơn gió nhẹ của anh thởi chao đảo đến ngã, chỉ còn đang cực khổ giãy giụa mà thôi.
Đối diện với người mình thích, cô không có cách nào không đến gần.
Lý Mạn không xác định anh có biết tâm tư của cô hay không, cô từng tưởng tượng rất nhiều lần, trừ cái ngày đó hôn trộm anh ra thì không có nhiều biểu hiện đặc biệt rõ ràng nào khác, cô đối xử tốt với anh nhưng không đến mức vượt quá giới hạn, cô vẫn luôn thận trọng giữ chừng mực.
Hôm trộm…
Lý Mạn nhớ ra gì đó đột nhiên trợn to mắt.
Nhớ lại ngày nào đó Bùi Nghiệp Khôn đăng trạng thái trên weixin.
Nhưng cũng có thể không phải nói cô.
Suy nghĩ trong chốc lát bị rối loạn.
Lý Mạn xoa huyệt thái dương, quay về giường tiếp tục ngủ.
Bùi Nghiệp Khôn về phòng nằm bẹp lên ghế sô pha, bóng đêm từ cửa sổ thủy tinh từ từ tràn vào trong, cuối cùng uống một chút rượu khiến đầu óc không đuổi kịp, suy nghĩ rất lâu không biết tiếp theo mình muốn làm gì.
Anh bò dậy miễn cưởng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tắm xong tinh thần cũng tỉnh táo, Bùi Nghiệp Khôn thay áo choàng tắm của khách sạn, nằm ngổn ngang trên giường, theo thói quen lấy thuốc ra châm.
Anh dùng thời gian hút một điếu thuốc để quyết định một chuyện.
Khoảng thời gian này thái độ của Lý Mạn có vẻ dễ thấy, đột nhiên sơ xuất chọc tới anh, anh không muốn đợi, cũng không muốn đánh trường kỳ kháng chiến với cô.
Vốn còn định đợi cô mở miệng trước, quấy rầy lâu như vậy bây giờ lại quay về nguyên hình.
Đã trêu chọc anh còn muốn rút lui toàn thây, nằm mơ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.