Nhóm phụ dâu ngồi chung một chỗ chọn đồ uống, Tô Di yên lặng đứng bên cạnh họ.
Tiền Giang Hải thấy Bùi Nghiệp Khôn, mắng mỏ vài tiếng, nói: “May mà cậu bị gãy một cái tay, nếu không thì gió xuân đã bị cậu thâu tóm.”
Lý Mạn gài chặt cúc áo giúp anh, nói: “Bây giờ là mùa hè, anh mặc thế này lúc ấy sẽ rất nóng.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Đến lúc đó chỉ mặc mỗi áo sơ mi là được.”
Lý Mạn nhìn ra sau lưng anh, nói: “Sắp đến sinh nhật mẹ em, em muốn mua cho bà một sợi dây chuyền, em ra ngoài đi dạo một vòng, lát nữa quay về lại tìm anh.”
“Được rồi, một lúc nữa tôi gọi cho em.”
Lúc Tô Di tiếp tục thì thấy Bùi Nghiệp Khôn ngồi trên ghế sô pha uống nước.
Uống cốc trà vừa rồi của Lý Mạn.
Nhóm đàn ông bỗng nhiên ngồi quanh bên cạnh Bùi Nghiệp Khôn, gian manh thì thầm đâm thọt: “Lão Khôn, cậu nhìn bên kia kìa, còn nhận ra ai không?”
Nghe thế, Bùi Nghiệp Khôn nâng mí mắt lên nhìn, bất giác khiến Tô Di không kịp đề phòng mà trở nên căng thẳng, lập tức xoay người.
Bùi Nghiệp Khôn nhướng mày, “Quên tên rồi, nhưng nhớ.”
“Quả nhiên, cầm thú đúng là cầm thú, cậu xem cậu đi, trêu ghẹo nhiều gái thế làm gì không biết!”
Bùi Nghiệp Khôn đá chân đạp cậu ta, “Ông đây theo đuổi phụ nữ bao giờ.”
Đều là họ tự mình bước tới, nói bằng lòng vì anh mà bỏ hết tất thảy, nói muốn yêu anh cả đời, mẹ kiếp đúng là chó má chả ra gì.
Tiền Giang Hải kéo Bùi Nghiệp Khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714954/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.