Khi trời hừng sáng có một chiếc xe taxi chạy rẽ vào con đường mòn, Bùi Nghiệp Khôn xách theo ba lô và rương hành lý cỡ nhỏ đi xuống.
Lý Mạn đứng dậy, ánh mắt bất giác bị anh hấp dẫn.
Hàng xóm xung quanh nói: "Nghiệp Khôn về rồi, bao nhiêu năm không về rồi."
"Thằng nhóc này cao lớn quá."
Bùi Nghiệp Khôn gật đầu chào hỏi, anh đi vào linh đường, mọi thứ đều chưa được dựng lên, quan tài vẫn chưa mang đến, anh đặt hành lý xuống, dập đầu trước linh cửu vài cái.
Bùi Giang nói: "Đặt đồ đạc xuống đi, qua giúp chú Dương một tay."
Khoảng tám giờ sáng, người làm tang lễ đưa bàn cúng và chén bát đến, nhà tang lễ cũng vận chuyển quan tài đến, chừng mười giờ sáng, mọi sự đã được chuẩn bị hoàn tất, linh đường bày đầy vòng hoa.
Phụ nữ đều ở đây rửa chén bát, giúp làm thức ăn.
Người thân đã ngồi gần hết vào bàn.
Bùi Nghiệp Khôn mặc đồ tang canh giữ bên cạnh quan tài.
Lý Mạn nhìn vào di ảnh cúi người lạy, sau đó chen vào thắp hương, Bùi Giang cột miếng vải trắng lên đầu cho Lý Mạn, Lý Mạn ngồi bên cạnh Bùi Nghiệp Khôn, bàn tay cô ở dưới cầm chặt tay anh.
Bùi Nghiệp Khôn siết tay cô, ngón tay dùng sức khiến Lý Mạn bị đau.
Bọn họ thuê người đến khóc tang, bên ngoài là ban nhạc thổi kèn, Lý Mạn nhìn ông cụ trong quan tài, ánh mắt bất tri bất giác rỉ ra nước mắt.
Bầu không khí trong hoàn cảnh thế này, rất khó để người ta không cảm thấy đau lòng.
Nhưng dù có thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714949/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.