Bọn họ sớm đã biết kết bộ phim ấy, nhân vật chính đưa người yêu của Hải Thần thoát khỏi thuyền ma, cuối cùng Hải Thần và người nọ được đoàn tụ. Nhưng bài hát này lại chèn vào lúc nhóm nhân vật chính lần đầu gặp Hải Thần, nghe Hải Thần kể một câu chuyện cũ, nên sau khi câu chuyện ấy kết thúc, giọng hát kia cũng biến mất.
Qua hồi lâu, phòng livestream lại bắt đầu dâng trào.
"Dữ quá! Phim này tôi đã xem rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong đó đấy!"
"Vãi! Tôi khóc luôn rồi này!"
"Tôi cũng vậy, nghe bài hát xong cảm giác tầm nhìn nhòe đi, còn tưởng mình mờ mắt, sau đó mới phát hiện ra mình đã khóc!"
"Lúc tôi xem phim sao lại không cảm thấy bi thương như vậy nhỉ? Với lại, dù đã biết rõ kết cục nhưng vẫn rất khó chịu!"
"Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì thế? Hình như tôi đến để mắng người mà, hoảng loạn vậy."
"Tôi cũng đến để chửi đây, giờ tôi nên làm gì? Hình như bị thao túng mất rồi. *Rớt nước mắt* Phong Thần, tôi có lỗi với anh, chịu thôi, tôi không thể chống lại sức hấp dẫn này được nữa!"
"Chắc chắn streamer này không phải người! Chắc chắn là người cá!"
"Đồng ý với lầu trên."
"Đồng ý +1."
"Đồng ý +2."
Ngu Thất nhìn dấu + ngày một cao hơn, cậu có hơi hoảng, "Đây là phòng livestream Không Có Cá, tôi là streamer Ngô Ngư, thích livestream ca hát, có thể đăng ký kênh, muốn chửi streamer cũng được, đăng ký kênh là được rồi, lúc streamer online đỡ phải đi tìm người."
Khán giả: "..."
Bọn họ dở khóc dở cười, chỉ có thể nhấn tặng quà, bình luận 666 tràn khắp màn hình.
Mà đám fan hâm mộ của Như Phong lúc đầu còn hùng hổ đến đây bóc phốt cũng sớm quên dự định ban đầu, thậm chí còn phấn khởi giới thiệu bài hát.
Nhưng chẳng kịp chờ bọn họ chọn bài, Ngu Thất đã tiếp tục ấn mở bài hát thứ hai trong mười ca khúc nổi tiếng, bài hát có tên "Tàn".
Khi âm nhạc vang lên, tất cả đều vô thức nghiêm mặt, tiết tấu này bọn họ đã quá quen thuộc. Đây là một ca khúc nói về chiến tranh, được sáng tác trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, người sáng tác là một đám trẻ, một đám trẻ bị mất người nhà, ca khúc được sinh ra trong phế tích hài cốt, thậm chí trong tiếng nhạc còn xen lẫn tiếng hỏa lực.
Tiết tấu nặng nề dồn dập như kích thích màng nhĩ của mọi người, vang vọng trong trái tim, giọng Ngu Thất vang lên tận trời, lúc trầm thấp lại kết hợp với tiếng cảnh báo ném bom, linh hoạt kỳ ảo, yếu ớt, mờ mịt, bối rối, vừa cất tiếng đã khiến người nghe nháy mắt đã rơi vào kỳ loạn lạc.
Giọng hát Ngu Thất đang dẫn dắt bọn họ đến quốc gia này, thành phố này, khu phế tích này, linh hoạt kỳ diệu như âm thanh của thiên sứ, như chiếc lông vũ trắng xóa tỏa ra thứ ánh sáng thuần khiết, lượn lờ qua khắp các bức tường đổ nát hoang tàn.
Bọn họ giống như những đứa trẻ kia vậy, kinh hoàng đứng đầu đường cuối phố, nhìn sương mù tản ra khắp xung quanh, nghe tiếng máy bay oanh tạc trên đỉnh đầu, thậm chí còn chẳng biết có khi nào một giây sau mặt đất dưới chân mình sẽ nổ tung hay không.
Xung quanh đều có người chạy trốn, bọn họ chạy trong tiếng hét tán loạn, thậm chí còn không biết hướng mình chạy có phải chăng là đường sống.
Giọng ca trầm thấp dần mất khống chế, cuối cùng, tòa nhà sụp đổ sau tiếng "ầm" vang dội, bỗng khàn cả giọng! Tiết tấu lắng đọng nháy mắt đã bị bỏ xa, khác với thanh âm lúc trước của Hải Thần, âm cao của bài hát này cực kỳ bén nhọn, còn mang theo cả sự ngây ngô trong sáng của một đứa trẻ, nhưng chỉ là thoáng qua, sự ngây ngô ấy đã phai mờ, chớp mắt được phủ lên bởi một màu đen đậm đặc.
Có sự kiên cường bất khuất, có khát khao được sống mãnh liệt và cả thù hận. Nửa bài sau đều nhanh chóng dồn dập, như một con thú nhỏ bị kích thích đến nổi điên, vươn mình xù lông đứng trên bãi phế tích, ngăn những người xâm nhập trước mặt mình, để lộ răng nanh nhỏ bé, dù có phải đồng quy vu tận cũng xông đến chiến đấu không hề do dự.
Trong tiếng bạo tạc sụp đổ, ca khúc bước vào hồi cuối, giọng Ngu Thất dần trầm xuống, họ bước qua những căn nhà đã hoàn toàn thay đổi, tìm một đoạn tường, một góc xó rúc vào tránh gió rét ban đêm. Tiếng máy bay ném bom trên đỉnh đầu cũng vơi bớt, mọi âm thanh lần lượt lặn mất, mặt trời đáng sợ như quả bom dần lặn về Tây, màn đêm tĩnh lặng giáng xuống trần thế.
Sau khi tất cả âm thanh biến mất, tiếng Ngu Thất vang lên, bài hát này kết thúc không phải là một câu hát mà là người hát độc thoại: "Tôi trong phế tích, tôi trong sân nhà, tôi vẫn luôn, vẫn luôn ở đây, mãi cho đến ngày, tôi an nghỉ tại nơi này."
Phòng livestream lại chìm vào tĩnh lặng, thậm chí còn kéo dài hơn cả lần trước.
Một lúc lâu sau, không biết là ai dẫn đầu vỗ tay khen ngợi, lần này, bão bình luận không còn 666 nữa mà toàn là bình luận cầu phúc, nương theo sự điên cuồng ấy còn có rất nhiều quà hiện lên trên màn hình.
"Ôm điện thoại khóc thành tiếng, bạn cùng phòng còn nghĩ tôi thất tình."
"Thím trên còn may đấy, mẹ nó tôi đang đi tàu điện ngầm nghe bài hát, bây giờ anh nhân viên bảo vệ đang đến an ủi tôi này, nếu tôi nói khóc vì nghe nhạc, mấy người nói xem bọn họ có tin nổi không?"
"Ha ha ha, nước mắt đã sắp tràn ra rồi mà bị lầu trên chọc cười!"
"Có thể cho anh bảo vệ nghe thử, hai người lại ôm nhau khóc rống lên."
"Thật đó, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy chiến tranh gần kề như vậy, dù đã xem rất nhiều phim nhưng đây là lần đầu tôi cảm nhận được sự sợ hãi và mông lung, cảm ơn đất nước đã vững mạnh!"
"Tôi cũng vậy, Cá nhà tôi khàn cả giọng, còn thêm tiếng cảnh báo máy bay ném bom như vang vọng trên đỉnh đầu, sợ một giây sau sẽ nổ tung mất."
"Có lẽ chiến tranh đã qua ba năm rồi, không biết những đứa trẻ mồ côi kia thế nào nữa."
"Bây giờ có thể xác định, streamer này quả thực không cần ké fame Như Phong, sớm muộn gì cũng nổi thôi!"
"..."
Cứ như vậy, Ngu Thất hát hết thảy mười ca khúc, khán giả ngày một điên cuồng, mỗi khi hát bài tiếp, bọn họ như được trải nghiệm thế giới khác biệt, mới lạ, rung động, bi thương, hào hùng, phấn khích...
Mười ca khúc đều là thần khúc, mỗi một bài hát đều chất chứa rất nhiều truyền thuyết, có thể đến từ một bộ phim, một câu chuyện cũ, hoặc là linh cảm bộc phát của một ai đó.
Mười bài hát này đến từ các quốc gia khác nhau, văn hóa khác nhau, ngôn ngữ và phong cách khác nhau. Nhưng dù thế nào, chỉ cần là Ngu Thất hát thì đều tràn ngập sức sống và năng lượng, thậm chí còn vượt qua cả bản gốc.
Bốn chữ vượt qua bản gốc này nhìn thì đơn giản nhưng thực ra rất khó, mỗi người đều có ấn tượng khác nhau trong lần đầu tiếp xúc, những sự vật xuất hiện sau sẽ được tự động phân loại, nhưng có thể thay đổi ở mức độ như vậy chung quy lại là rất hiếm.
Mỗi khi hát xong một bài, bọn họ đều cảm thấy Ngu Thất đã đạt đến giới hạn, nhưng ca khúc tiếp theo cậu vẫn khiến mọi người rung động, không đơn thuần là âm cao mà người thường không thể hoàn thành được nữa, cũng vì vậy mà có thể cảm nhận rõ. Mỗi một bài hát đều được trao linh hồn, thông qua giọng hát của cậu, bọn họ đã thật sự rung động.
Lúc hát bài thứ mười xong, lượt xem livestream của Ngu Thất đã vượt quá một triệu, lượt đăng ký hơn 1,1 triệu người, thành tích rất đáng kể.
Đương nhiên, sở dĩ Ngu Thất đạt được thành tích này cũng có nhiều trùng hợp. Đầu tiên là đột nhiên phiên tòa thẩm vấn An Nhược Tố tối đen, giống như phòng livestream của cậu, dẫn đến đa số người xem xét xử xong đổ xô vào phòng livestream của cậu. Sau đó là buổi livestream ăn lẩu kinh khủng ngày hôm qua, hiện tại là video Bé Ếch Nhảy của Ngu Thất và Như Phong.
Vì Ngu Thất nổi tiếng, dẫn đến rất nhiều streamer sinh lòng kiêng kị với cậu, bọn họ mượn bài Bé Ếch Nhảy để đăng bài, tính dìm Ngu Thất xuống.
Nhưng Ngu Thất livestream chẳng giải thích gì cả, chỉ dứt khoát dùng thần khúc tẩy não bọn họ, dù đến để chửi hay đến hóng drama cũng bị lọt hố, đến trưa đã trong trạng thái hưng phấn, với thần khúc dẫn đầu đã mở ra thế giới mới của âm nhạc.
Ngu Thất nổi tiếng rồi, mới lên sóng ngày thứ hai mà đã ngồi chễm chệ đầu bảng xếp hạng Khu giải trí.
Bên này, Ngu Thất đang cảm ơn người tặng quà, đột nhiên nhận được lời mời kết nối. Cậu hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy tên, không hiểu sao lại thấy hơi quen mắt.
Vì phòng livestream của Ngu Thất không mở gì cả nên lời mời kết nối video hiện rõ trên màn hình, khán giả cũng nhìn thấy.
"Cá nhỏ của tôi đừng có đồng ý, đây là streamer gây chiến ngày hôm qua, chắc chắn là đến ké fame rồi!"
"Đúng đúng đúng, trước thì bảo bỉ ổi, nếu không phải xem livestream của Phong Yên Quyển*, xem thường Phong Thần nhà tôi thì tôi cũng không chạy đến đây chửi bới đâu."
*Phong Yên Quyển (疯烟卷): 疯 là điên, 烟卷 là thuốc lá.
"Biết đâu Phong Yên Quyển chỉ là hơi thật thà, thích là thích, không thích là không thích."
"Nhưng cậu ta đâu có thích, châm ngòi chiến tranh, nếu không phải bé Cá nhà tôi giỏi, chỉ sợ hôm nay bị chửi đến offline mới thôi, bây giờ còn đến ké độ nổi tiếng hả!"
Trong lúc khán giả đang chửi nhau, đột nhiên trong phòng livestream truyền đến tiếng cười của Ngu Thất, giọng cười yêu nghiệt này nháy mắt đã khiến bình luận nổi gió.
"A a a! Êm tai êm tai quá đi! Cười cái nữa xem nào."
"Uiiiii!"
"Cười lần nữa đi."
"Cười lần nữa đi!"
"Êm quá, run chân luôn."
Giọng nói thanh tao của Ngu Thất lại vang lên: "Là địch hay bạn, có vẻ cũng chẳng sao cả."
Khán giả: "Đúng đúng!"
"Đúng đó! Không sao không sao!"
"Được được! Cướp sạch độ nổi tiếng của họ đi!"
"Không sai, Cá nhà tôi nói gì cũng đúng."
Ngu Thất vẫn không nhận kết nối video, fan hâm mộ của Yên Quyển tràn vào phòng cậu cũng im lặng, phòng livestream này có độc à, cái gì đang xảy ra vậy?
Lời mời kết nối được chấp nhận.
Phòng livestream của Ngu Thất chia màn hình ra hai bên, bên trái là một thiếu niên miệng ngậm điếu thuốc, bên phải vẫn đen ngòm.
Ngu Thất không nói, thiếu niên ở bên trái ngậm điếu thuốc cười tủm tỉm, nói: "Chào Ngư Thần nha, tôi là Yên Quyển, hôm qua nghe bài Bé Ếch Nhảy của cậu cảm thấy rất thích, là nhạc thiếu nhi hay nhất mà tôi từng nghe, có thể nghe cậu hát tôi thực sự rất vui."
Phòng livestream của Ngu Thất đen thui, không có động tĩnh gì cả, một lát sau, giọng nói êm tai mới vang lên: "Ừm, tôi cũng mừng thay cậu."
Yên Quyển: "..."
Khán giả: "..."
Yên Quyển hơi sửng sốt, sau đó bật cười, "Ngư Thần hài hước thật đấy, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Có phải tôi nên gọi là anh không."
Ngu Thất im lặng một lát, sau đó nghiêm túc đáp lời: "Năm nay vừa tròn tám mươi tám tuổi, cứ thoải mái đi, gọi tôi là ông nội cũng được."
Khán giả: "..."
Yên Quyển: "!!!"
Yên Quyển im lặng một lát, "Hình như Ngư Thần vẫn giận chuyện ngày hôm qua, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, hôm nay đến cũng vì hy vọng cậu đừng giận tôi nữa, là tôi suy nghĩ không đến nơi đến chốn, nói năng lung tung, thành thật xin lỗi."
Ngu Thất đứng trên ghế vểnh đuôi lên, cẩn thận suy nghĩ một lát, xác định không có bẫy mới cẩn thận đáp lại: "Không cần xin lỗi, anti đã bị tôi bỏ bùa hết rồi, cậu xem đi, lượt đăng ký của tôi đã lên 1,1 triệu, còn phải cảm ơn cậu nữa."
Yên Quyển lại im lặng, bầu không khí có hơi gượng.
Trong phòng livestream, khán giả đã bình luận rất nhiều icon mặt cười.
"Ha ha ha! Còn tưởng Cá nhà tôi dễ bắt nạt, không ngờ là chúa tể móc mỉa người khác!"
"Chắc Yên Quyển tức muốn chết rồi, dữ ghê..."
"Nghe Cá nhà mình nói móc mà giọng cũng dễ chịu như vậy."
"Quả thực phải cảm ơn Yên Quyển đó, nếu không phải cậu ta gây chiến, tôi cũng không đến phòng livestream của Cá để xem đâu."
Ngu Thất nhìn bão bình luận có hơi khó hiểu, cậu nói thật mà, sao lại biến thành móc mỉa người khác rồi? Loài người đúng là sinh vật phức tạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]