Tô Mộng đã không nhớ rõ mình mang tâm tình gì để xử lý tốt hậu sự của mụ mụ, mặc dù biểu hiện ra bình tĩnh, thế nhưng nội tâm bi thương vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa một ngày còn hơn một ngày! Trong ban đêm yên lặng này, Tô Mộng nghe tiếng mưa rơi tích tích, ngơ ngác nhìn bầu trời còn chưa tối hẳn.
"Ngươi đã đến rồi!" Tô Mộng nhìn Tôn Nghị, nói rất vô lực, cảm xúc của nàng hiện tại thực sự thấp tới cực điểm!
"Uh." Tôn Nghị trước nay không hay nói, đối mặt Tô Mộng, hắn cũng không biết an ủi nàng thế nào.
"Ta phải đi."
"Đi đâu?"
"Không biết." Hậu sự của mụ mụ đã xong xuôi, Tô Mộng chỉ là muốn rời đi, rời đi có gì không tốt đâu? Chỉ là, mụ mụ trước khi chết, đem nàng giao phó cho Tôn Nghị, nên nói với hắn thế nào? Nói ta chỉ xem ngươi như ca ca? Tô Mộng thật sầu!
"Ngươi muốn đi đâu cũng nói với ta một tiếng, ngươi như vậy khiến người ta rất lo lắng."
Tô Mộng thấy vẻ mặt Tôn Nghị thân thiết, làm sao cũng không mở miệng được.f7850ba08e5af337720b3 Nhưng, có chuyện là nhất định phải nói, kéo dài không tốt cho ai cả. "Cái kia.ca3be5658cb20c9742d96b13.. Mụ mụ... Cho ngươi chiếu cố ta..." Tô Mộng ấp úng nói mấy chữ, liền nói không được nữa, thực sự rất khó nói!!!
"Mộng..." Tôn Nghị gọi một tiếng, liền không nói nữa.
Tôn Nghị nhìn qua tựa hồ cũng rất thống khổ, Tô Mộng nhìn tại trong mắt, đau nhức ở trong lòng.26f8290a47ac178b5016b Mặc dù nàng không có khả năng cùng hắn phát triển hơn một bước, nhưng ít ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-bong-tai-dinh-uoc/103967/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.