Mẫu thân giả chết, được Từ Quý phi giúp đỡ trốn vào hoàng cung, trở thành một cung nữ chăm sóc vườn hoa bên cạnh Quý phi.
Thái tử liên tiếp mất con, Hoàng hậu cho rằng đây là trời cao đang trừng phạt nước Đại Viêm.
Đầu xuân năm ấy, nhân dịp thọ yến của Thái hậu, Hoàng đế quyết định chi mười ngàn lượng vàng xây Vạn Phúc Lâu, thắp đèn cầu phúc cho Thái hậu và giang sơn Đại Viêm, mở đại tiệc mừng thọ, chung vui cùng trời đất.
Tại thọ yến, Từ Quý phi múa dưới tuyết, sau đó được Thái y chẩn đoán đã mang thai ba tháng.
Tin tức này làm cả triều đình kinh ngạc.
Hoàng hậu ngồi bệt xuống ghế phượng, lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào…"
"Sao lại không thể? Nàng ta nghĩ rằng chỉ cần cho người đặt xạ hương trong cung của ta thì ta sẽ không thể mang thai hay sao?"
Nghe cung nữ truyền lời, Từ Quý phi chỉ cười lạnh.
Nàng quay sang nhìn mẫu thân, khẽ nâng cằm: "Không ngờ bài thuốc của ngươi thật sự có hiệu quả."
Mẫu thân bước tới, chỉnh lại chiếc áo choàng lông hồ ly trên vai Quý phi, nhẹ nhàng dặn dò:
"Nương nương, sau này tuyệt đối không được chạm nước lạnh, không ăn đồ lạnh, càng không thể vì Hoàng thượng mà nhảy múa trong tuyết như hôm nay.”
"Nương nương phải chăm sóc sức khỏe cẩn thận."
"Ừm."
Từ Quý phi uể oải gật đầu, phất tay: "Ngươi lui xuống đi, bản cung mệt rồi."
Năm mới đã đến.
Lần đầu tiên mẫu thân đón năm mới trong hoàng cung và đây cũng là lần đầu tiên ta được đến hoàng cung.
Những bức tường đỏ, mái ngói vàng lộng lẫy, khắp nơi đều là châu báu, vật quý hiếm.
Nhưng tiếc rằng ta không có tay, không thể chạm vào chúng.
Lang thang hồi lâu, ta cũng bắt đầu thấy chán.
Ta muốn được phụ thân nhấc bổng lên đầu, muốn được mẫu thân ôm vào lòng chải tóc cho.
Muốn ăn bánh đào, muốn nếm kẹo hồ lô.
Mẫu thân, phụ thân, con gái nhớ hai người.
…
"Ngươi là cung nữ ở cung nào?"
Một cung nữ nhỏ tuổi đang đốt giấy sau hòn giả sơn, việc đốt giấy tiền trong cung là điều cấm kỵ.
Mẫu thân nhìn thấy, nhẹ nhàng nhắc nhở nàng.
Cung nữ nhỏ òa khóc, quỳ xuống: "Ma ma, con nhớ mẫu thân của mình. Con muốn nói với bà rằng, con chưa bao giờ quên bà."
Mẫu thân dịu dàng nói: "Chỉ cần thân nhân còn nhớ đến người đã khuất, thì dưới suối vàng, họ cũng sẽ biết."
Hẳn là mẫu thân rất nhớ ngoại tổ mẫu. Dù tóc ngoại tổ mẫu đã bạc trắng, nhưng bà luôn nhanh nhẹn và đầy sức sống.
Mỗi lần bắt gặp ta ăn vụng, ngoại tổ mẫu đều ôm ta, bế lên cao và kêu: "Ôi trời đất ơi, từ đâu chui ra một đứa trẻ bùn đất lấm lem thế này!"
Nhưng rồi ngoại tổ mẫu đã qua đời.
Ta cũng rất nhớ bà.
Khi cung nữ nhỏ rời đi, mẫu thân ngồi dưới đình, nhìn đèn hoa trôi trên mặt nước, khẽ lau khóe mắt.
Đây là lần đầu tiên ta thấy mẫu thân khóc.
Mẫu thân, phụ thân, ta biết, những năm qua hai người vẫn luôn nhớ đến ta.
Bởi vì, ta vẫn chưa biến mất và ta vẫn nhớ rõ hai người.
Năm mới đến, bụng của Quý phi đã lớn hơn, Hoàng đế ngày nào cũng đến dùng bữa cùng Quý phi.
Hoàng hậu tức giận đến mức đập phá mọi đồ đạc trong phòng.
Ta thích ngồi trên mái hiên, đếm xem hôm nay bà đã đập vỡ bao nhiêu bình hoa.
Ngày qua ngày, số lượng càng nhiều hơn.
Khi mùa xuân lạnh giá vừa đến, Hoàng đế bị cảm lạnh.
Hoàng đế đã lớn tuổi, cơn bệnh này khiến căn cơ suy yếu, cả một thời gian dài không phê duyệt được tấu chương.
Quý phi dù mang thai nhưng ngày nào cũng đích thân chăm sóc Hoàng đế.
Hoàng hậu thì đến mặt Hoàng đế cũng không được gặp.
Không gặp được, trở về cung, bà lại nổi trận lôi đình, ta nhìn mãi cũng thấy chán.
Cá nhân bà không gặp được Hoàng đế đã đủ sốt ruột, giờ đến con trai bà cũng đứng ngồi không yên.
"Mẫu hậu, tuyệt đối không thể để yêu phi đó sinh con!”
"Một khi sinh ra long tử, người bị đe dọa chính là vị trí Thái tử của nhi thần!"
Hoàng hậu cũng nóng lòng, nhưng ngay cả người của bà cũng không thể sắp xếp vào được cung điện của Từ Quý phi.
Một khi Quý phi sinh hạ long tử, nhà họ Từ nắm giữ binh quyền, có thể lấy thiên tử ra làm cớ để uy h.i.ế.p chư hầu.
Nghĩ đến cảnh Quý phi ngày sau lâm triều chấp chính, Hoàng hậu giận đến phát run.
Bà quát Thái tử: "Ngay cả con của mình ngươi cũng không bảo vệ được, đúng là vô dụng!"
"Mẫu hậu, tất cả đều là tại Vương Thư, con tiện nhân đó quá ghen tuông!"
"Hừ."
Hoàng hậu không nhịn được tiếp lời:
"Trước đây đã nhắc ngươi đừng đắm chìm trong tửu sắc, phải đặt tâm trí vào việc học hành.”
"Nếu ngươi học rộng biết nhiều, có năng lực đảm đương đại sự, khiến triều thần hài lòng, thì mọi việc đã dễ dàng hơn rồi.”
"Ngươi nhìn xem ngươi đã làm được gì?”
"Suốt ngày chè chén, tuyển mỹ nhân, g.i.ế.c người vô tội, tham ô lương thảo. Ngươi… ngươi thật là…”
"Đều tại bản cung và phụ hoàng của ngươi đã quá nuông chiều ngươi!"
"Vậy mẫu hậu thì sao? Nếu người phòng ngừa yêu phi đó sớm, sao lại đến mức này!"
Thái tử bị mắng mất hết thể diện, cũng nổi giận.
"Mẫu hậu dù sao cũng đã lớn tuổi, làm sao sánh được với yêu phi, chỉ một nụ cười đã khiến phụ hoàng mê mẩn, kiều diễm đến mê người..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]