Nhã Tịnh lựa một góc vắng ngồi xuống. Nàng không hiểu rõ tâm trạng nàng khi đến đâỵ Nhã Tịnh gọi một ly cà phê, nghe Hạo Nhiên đàn và hát.
Chưa bao giờ Nhã Tịnh có cái không khí nàỵ Nhã Tịnh cũng không ngờ chỉ một cây đàn, một giọng hát hay là đủ để tạo nên không khí thơ mộng như vậỵ ánh đèn tròn tỏa sáng vừa đủ, Hạo Nhiên vừa đàn, vừa hát một bản rất hay:
Hạt mưa, hạt mưa rơi xuống
Gió lại thổi từng cơn
Hàng cây, hàng cây lay động
Lòng tôi nghĩ mãi miên man.
Hạt mưa đã từng khẽ nói
Gió kia cũng từng nhỏ to
Với nàng lời tôi gởi lại
Cây ang đến cho nàng.
Tôi không mong chờ hay đợi
Có điều tôi không thể quên
Vắng nàng đời tôi như thiếu span>
Những ngày dài với niềm vuị
Bài hát ngộ nghĩnh vô cùng, Nhã Tịnh ngồi khoanh tay lắng nghẹ Chung quanh có tiếng vỗ tay, tiếng hét, có cả tiếng hát theọ Nhã Tịnh nhìn lên, nàng bắt gặp ánh mắt long lanh của Nhiên. Nhiên đứng giữa bục, cầm đàn vừa khải vừa hát… vừa hát vừa tiến về phía nàng, điệp khúc cuối được lặp lạị
Tôi mong chờ hay đợi
Có điều tôi không thể quên
Vắng nàng đời tơi như thiếu
Những ngày dài với niềm vui
Mọi người hét lên, tiếng cười như vỡ chợ Nhã Tịnh cũng cười theọ Lần đầu tiên nàng phát hiện mình cũng biết hát… Bản nhạc được hát lại mấy bận… Sau đấy, tiếng đàn thay đổi… Những âm thanh dồn dập như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-ao-mong-mo/2490365/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.