Ở góc lều vang đến tiếng ngáy của Tô Cẩm, đúng như lời hắn nói, nhiều ngày nay, rất nhiều ngày nay, hắn không có cảm giác an tâm khi ngủ. Hôm nay, nếu không phải có Long Hà tọa trấn bên cạnh, thì chắc hẳn hắn khó mà có thể ngủ ngon lành như vậy.
Ngọn đèn tỏa sáng, in bóng Long Hà lên vách trướng. Tô Cẩm trong mộng lầm bầm câu gì đó, rồi trở mình, trên vách trướng cũng in bóng hắn nằm.
Long Hà tựa hồ giống như tượng đất, y ngồi im không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn bấc đèn cháy. Bấc đèn trắng noãn ngâm mình trong dầu, từ lâu đã chuyển thành màu vàng. Khi ngọn lửa bén đến, từng chút một trở nên cháy đen.
Long Hà có thể cảm giác được một luồng niệm lực cực kì cường đại bao phủ các đại trướng trong quân, tựa như muốn chọn người để mà cắn nuốt âm hồn. Y cùng Tô Cẩm bàn bạc nhưng lại thủy chung không thể xác định được người nào mới là người mục tiêu công kích. Kẻ này đang vận sức, chờ phát động một sức mạnh khổng lồ, một khi ra đòn, tất sẽ là một kích long trời lở đất.
Cho nên, Long Hà không động, ngón tay của y nhẹ nhàng mân mê một thanh chủy thủ tinh tế mỏng manh ở trên xà cạp. Y đang đợi, đợi thời điểm khi người có niệm lực cường đại kia nhịn không được mà xuất thủ thì y sẽ có thể xác định phương vị của đối phương! Sau đó, y dùng trủy thủ giết chết kẻ đó!
Cỗ niệm lực cường đại này Long Hà bình sinh hiếm thấy, người tu niệm lực ở trên đời này vốn là không nhiều lắm, và có thể khiến cho Long Hà cũng cảm thấy kiêng kị thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Y biết rõ, đối thủ không phải một vị đại tông sư. Nếu như là Đường Ẩn đang ở ngoài kia thì đã có thể tập trung vào chính mình cùng Tô Cẩm từ lâu, tự nhiên có thể phân biệt ai mới là mục tiêu cần ám sát. Chẳng qua, cho dù là Đường Ẩn cũng không có khả năng phát động niệm lực công kích từ nơi xa như vậy.
Rừng cây tĩnh mịch, một con chim cú mèo đứng ở trên cành cây tò mò đánh giá người thanh niên đang ứng trên cây đối diện.
Hắn đứng trên tàng cây, toàn thân tràn đầy khí thế giống như đang đứng trên đài điểm tướng, hắn giương một thanh trường cung tinh xảo bá đạo, trên dây không mũi tên. Dây cung kéo căng, như hình bán nguyệt.
Tần Phi nhắm mắt lại, hắn dùng toàn lực mới có thể từ khoảng cách xa như thế này, xác định được hai người đang ở đại trướng trong quân. Một người ngồi, một người nằm! Tần Phi không muốn hành động thiếu suy nghĩ, hắn chỉ có thể dựa vào uy lực của Thiên Mục Thần Cung mới có thể phát động đánh lén từ chỗ này.Nhưng hắn chỉ có khả năng xuất một kích. Một kích không trúng thì ít nhất cũng phải một ngày sau hắn mới có thể bắn ra đạo niệm tiễn thứ hai!
"Đánh bạc thôi!" Nguyên Hâm ngồi ở dưới cây thản nhiên nói: "Chí ít cũng có năm thành bắn chết Tô Cẩm!"
"Cũng có năm thành không bắn trúng." Tần Phi không lạnh không nhạt trả lời lại một câu.
Nguyên Hâm cười khổ không nói nữa. Thời gian quá mức gấp gáp, nhưng Tô Cẩm lại vô cùng coi trọng an nguy của mình. Hắn phân mấy trăm tên hộ vệ chia thành hai lớp bịt kín xung quanh đại trướng, cảnh giới nghiêm ngặt đến mức con kiến chui cũng không lọt. Chấp hành ty là thích khách, cái gọi là thích khách chính là thình lình lợi dụng sơ hở của địch nhân mà ám sát hắn, chứ không phải đĩnh đạc xách hai thanh đao xông vào đại doanh, vừa đi vừa hô to 'Tô Cẩm, lão tử tới giết ngươi đây . . .'
Đó là ngông nghênh, không phải thích khách!
Một thích khách ưu tú chính là ở thời điểm địch nhân không thể ngờ tới mà phát động công kích, và khi mà mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đã thành công và rút lui an toàn.
Long Hà từ từ rút trủy thủ trong xà cạp ra giữ trong lòng bàn tay. Bấc đèn đang cháy dường như không còn, có lẽ sau một khắc dầu hết đèn tắt, một tia ánh sáng cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Ngọn đèn dầu chiếu vào thành trủy thủ làm phản xạ ra một đạo thanh quang chói mắt chiếu vào đôi mắt Long Hà, sát khí hiện đi hiện lại mấy lần.
Y là người kiên nhẫn. Y đang đợi kẻ niệm tu kia tấn công, mặc dù rất bị động, nhưng y có đủ tự tin là có thể ngăn lại cho Tô Cẩm một kích tất sát kia và lập tức tìm được phương vị của kẻ niệm tu này, tiễn đưa y xuống địa ngục.
Luận đến tuổi tác, Long Hà mới chỉ có hai mươi tư tuổi mà thôi. Ở vào cái tuổi này, y đã có được tu vi ngạo thị quần hùng, trong thiên hạ kẻ có thể chiến thắng y không nhiều. Nếu như mấy vị đại tông sư kia không đếm xỉa đến mặt mũi của mình mà đi ăn hiếp người thì không nói. Nhưng nếu ngược lại thì cơ hồ không có mấy người có thể chiến thắng Long Hà. Nếu như là đọ sức sinh tử mà nói thì Long Hà thậm chí còn kinh khủng hơn. Rất nhiều người tu vi cao hơn y, niên kỷ cũng lớn hơn y đều chết ở trong tay y.
"Ta tu chính là sinh tử chi đạo! Con đường võ đạo vốn là phải sống sót mới là chính đạo!" Khi nghe tin Thủy Tình Không chết, Long Hà đã từng nói với tông chủ Long gia: "Giả như ta là Thủy Tinh Không, nhất định sẽ nghĩ hết cách để sống sót trước đã, dù là sống mất cả tự tôn! Ta muốn có một cơ hội, một cơ hội có thể giết chết Dịch lão đầu và Long Chân. Nếu như người đã chết, anh hùng phóng khoáng cũng chỉ là phù vân mà thôi. Còn sống là còn hi vọng."
Vị diệu thủ hồi xuân tông chủ Long gia nghe xong lời nói này, hồi lâu không có lên tiếng. Nhưng trước khi đi có bỏ lại một câu hàm ý sâu xa: "Cho nên, hắn là Thủy Tinh Không, mà không phải là ngươi, Long Hà à."
Những lời này, Long Hà cũng không thèm để ý, y căn bản không quan tâm có được người đời tôn trọng hay không, cũng không để ý người đời sau có chê cười y hay không. Y chỉ biết là, y còn sống, mà đối thủ chết là kết cục tốt nhất. Trên đời này người có thể ở trong bí lao của Trấn Phủ Ty chịu cưc hình mà còn có thể sống sót, thoát khốn, báo thù. . . thì chỉ có Long Hà.
"Động thủ đi!" Long Hà đã tiến vào trạng thái đỉnh phong nhất, y có thể cảm nhận rõ ràng được mỗi một luồng chân khí lưu động trong kinh mạch. Loại cảm giác mãnh liệt đến sắp nổ tung này khiến y hết vô cùng thoải mái. Y nhếch mép hé lộ ra hàm răng trắng nhởn, phảng phất như một con sói đói chờ mồi!
"Động thủ đi. . ." Nguyên Hâm khuyên nhủ: "Nếu như vẫn không thể xác định, coi chúng ta tổn hao một đêm cũng vô kế khả thi, khi hừng đông đến thì không thể không bỏ đi. Một mũi tên bắn đi, biết đâu có thể bắn chết Tô Cẩm thì sao?"
Con chim cú mèo lười biếng co cổ lên, cuối cùng cũng chẳng muốn nhìn tên thanh niên nam tử giương cung đứng như tượng gỗ này nữa.
"Chỗ đó có một người rất nguy hiểm, ta có thể cảm nhận được sát ý của hắn." Tần Phi ngưng trọng nói: "Chúng ta nhất định phải chờ."
Một kỵ binh phi vào đại doanh đệ nhị trấn, móng ngựa khua động, phá nát màn đêm yên tĩnh. Gần như trong nháy mắt, vô số đao thương nhắm ngay vị kỵ sĩ kia.
"Quân tình khẩn cấp!" Người nọ không xuống ngựa, mà vội vã lấy ấn tín quân lệnh và dây đeo triện ra. Gã kỵ sĩ bỏ binh khí và cung tên, tay giơ một phần thư tín bị niêm phong ra, giục ngựa tiếp tục chạy vào trong quân.
Trong cơn ngủ say,Tô Cẩm đột nhiên bừng tỉnh, tiếng hỗn loạn ngoài trướng đã phá vỡ mộng đẹp của hắn.
Cận vệ binh mã lập tức bao bọc đại trướng cẩn mật, mưa gió không lọt. Kỵ binh đưa tin đi đến bên ngoài trướng cũng không cách nào tiến lên được nữa, hắn kêu lớn: "Tô trấn tướng quân, ty chức vâng mệnh nhất định phải đem phong thư này đưa đến tay của người."
Long Hà chặn ngang khi Tô Cẩm định bước ra khỏi trướng, nhưng đáng kinh ngạc là niệm lực bất định lởn vởn xung quanh trong nháy mắt như thủy triều rút, thoáng chốc biến mất vô ảnh vô tung.
"An toàn rồi!" Long Hà thấp giọng nói.
Tô Cẩm nhẹ gật đầu, vén cửa trướng lên đi ra ngoài. Bốn gã cận vệ vây quanh người đưa tin giải đến trước mặt Tô Cẩm. Người đưa tin quì xuống, đem mật tín nâng cao qua đầu kêu lớn: "Yến vương có lệnh, Tô trấn tướng quân dùng phương pháp giải mã giáp thân xem xét tin này."
Tô Cẩm nhận lấy giấy viết thư đã kiểm tra, xé mở xi, bức thư rung lên trong gió, bên trong chi chít chữ. Phong thư này nếu là rơi vào tay người khác thì cũng chỉ như là thiên thư mà thôi. Cái gọi là phương pháp giải mã giáp thân chính là phương pháp mà Yến vương cùng các tướng lãnh khác đặt ra, thí dụ như cách ba năm bảy chín xem một chữ, mỗi lần có một cách xem khác nhau. Ngoại trừ trấn tướng lãnh binh đi làm nhiệm vụ bên ngoài, người khác căn bản không thể biết rõ phương pháp giải mã này.
Tô Cẩm xem lá thư, càng xem sắc mặt càng ngưng trọng. Một lát sau, hắn xé lá thư này thành mảnh nhỏ, ném xuống dưới chân. Gió bấc thổi qua, mảnh giấy quay cuồng, không biết bay về đâu.
"Truyền lệnh của ta!" Tô Cẩm nghiêm nghị quát: "Toàn quân mặc giáp nhẹ lên đường, mang theo tám ngày lương khô, bỏ lại tất cả quân nhu, nhổ trại suốt đêm, lập tức quay về Yến Đô."
Cận vệ tướng lãnh quan binh đều nhao nhao biến sắc, phía sau là gã địch thủ lớn Phòng Vô Lượng, tính ra còn có mười vạn đại quân Sở quốc nữa. Nếu như theo mệnh lệnh của Tô Cẩm, quan binh đệ nhị trấn quả thực là bỏ mạng chạy trốn, chiến lợi phẩm vất vất vả vả cùng với vô số khí giới công thành mang theo từ Bắc Cương, theo quân xa chở quân nhu còn có mấy ngàn dân phu nữa, chẳng phải là chắp tay dâng cho Phòng Vô Lượng sao?
"Ta cần một người thay ta chuyển một phong thư." Tô Cẩm nhìn lướt đám cận vệ dưới trướng: "Có ai nguyện ý không?"
Cận vệ quan binh nhao nhao tiến lên phía trước.
"Đi là cửu tử nhất sinh."
Những quan binh vừa nãy còn hận mình có chút chậm chân lập tức thở phào nhẹ nhõm, có chút hả hê nhìn những người đã bước lên trước mình, cười thầm những người này vì tham công đoạt vị mà liều cái mạng nhỏ của mình.
"Là ngươi đi!" Tô Cẩm chỉ một người cận vệ lùn: "Vạn Hào, ngươi sẽ thay ta đưa tin. Sau khi trở về, ta sẽ đề bạt ngươi làm thiên tướng."
Vạn Hào xoay người quỳ gối: "Đa tạ trấn tướng đại nhân đã tài bồi."
Tô Cẩm mỉm cười, quay người đi vào doanh trướng. Ngọn đèn đã sắp tắt, Long Hà khơi một cái bấc đèn mới. Y nhìn Tô Cẩm ngồi xuống, lấy giấy và bút mực chuẩn bị viết thư.
"Viết cho ai?" Long Hà nghi ngờ hỏi: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta mặc dù không biết dùng binh. Nhưng nghe ngươi nói cũng không quá thỏa đáng, trừ phi chuyện quá khẩn cấp, bằng không thì không đến mức bối rối như thế."
"Hoàn toàn chính xác, rất khẩn cấp. Viết xong phong thư này, ta muốn nhổ trại xuất phát." Tô Cẩm thoăn thoắt viết mà không ngẩng đầu lên. Hắn lại bảo: "Ngươi trở về Long gia hay là theo ta?"
Long Hà suy nghĩ một lát, nói: "Tạm thời không trở về Long gia, bên cạnh ngươi thiếu người bảo hộ, Tam gia gia hẳn là đến bảo hộ ngươi. Nhưng tiếc rằng lão ta đã chết. Nếu như ta đi rồi, buổi tối hôm nay tên niệm tu kia muốn mạng của ngươi, khả năng đắc thủ rất lớn."
Long Hà tiếc hận nói: "Khi còn bé, ta một mực khuyên ngươi cùng ta chăm chỉ luyện võ học của Long gia. Nhưng tiếc rằng ngươi lại thích xem binh thư, thôi diễn trận pháp, ngươi hoàn toàn bị thập tứ thúc cùng bát gia gia, hai cái tên điên ấy làm hỏng rồi. Nếu bây giờ ngươi có tu vi tông sư , bên cạnh thỉnh thêm mấy cao thủ hộ vệ nữa thì làm sao xuất hiện tên niệm tu kia chứ?"
"Niệm tu?" Trong đầu Tô Cẩm như chớp giật xuất hiện hai chữ Tần Phi. Lập tức hắn cười lạnh hai tiếng.
"Viết xong rồi!" Tô Cẩm đem bức thư còn chưa khô mực đưa cho Long Hà.
Long Hà cười khổ một tiếng, lòng bàn tay yên lặng vận huyền công, trong nháy mắt mực nước hong khô. Y là tông sư có tu vi thượng phẩm lại bị dùng để làm chuyện này, nếu trước mắt Long Hà không phải là anh em ruột của mình thì y đã một chưởng đánh chết rồi.
"Chuyện này là thật! . . ." Long Hà vô tình liếc qua tín thư , sắc mặt không tự chủ được bị biến đổi, lập tức hỏi lại: "Thật thế sao?"
"Chắc chắn trăm phần!" Tô Cẩm thở dài nói: "Hiện tại, ngươi biết vì cái gì mà ta tình nguyện vứt bỏ tất cả chạy về rồi chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]