Chương trước
Chương sau
Một đội kỵ binh vừa phi như gió cuốn vừa giương cao cờ hiệu Đệ Ngũ Trấn tiến vào giữa đội quân.

"Đứng lại, báo rõ thân phận!" Một tiếng thét vang lên, một đội binh mã của Đệ Nhị Trấn xông ra cản đội kỵ binh kia lại, một gã thiên tướng cầm đầu ghìm chặt chiến mã, ngạo mạn xoè bàn tay phải ra với Tiết Quảng.

Tiết Quảng không dám chậm trễ, y vội vàng nhảy xuống lưng ngựa. Y thò tay vào trong người lấy ra tờ lệnh có ấn tín, hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu đưa cho vị thiên tướng kia.

"Đệ Ngũ Trấn đã đến rồi sao?" Thiên tướng kiểm tra một lần rồi trầm giọng hỏi.

"Còn hơn một trăm dặm là có thể cùng huynh đệ Đệ Nhị Trấn tụ họp." Tiết Quảng thành thật khai báo: "Trấn tướng Đệ Ngũ Trấn Triệu Long Hành ra lệnh cho tiểu nhân đến đây hỏi Tô Trấn Tướng là Đệ Ngũ Trấn đóng ở tại chỗ chờ Đệ Nhị Trấn tiến đến, hay là đem binh đến đây tụ hợp?"

"Chờ chút nữa ta đưa ngươi đi gặp Trấn tướng đại nhân." Thiên tướng lạnh lùng nhìn lướt qua mấy binh sĩ ở sau lưng Tiết Quảng để đánh giá sau đó ra lệnh: "Để chúng chờ tại đi."

Tần Phi bỏ dây cương ra, hắn ôm quyền hướng về phía thiên tướng bẩm: "Ty chức đội phó đội cận vệ Thiết Huyết thứ mười bảy thuộc Đệ Ngũ Trấn có quân tình cơ mật cần bẩm báo Tô Trấn tướng."

Thiên tướng nhíu mày, lớn giọng trách mắng: "Có cái gì cứ nói cho ta biết, bổn quan sẽ thay ngươi chuyển đạt."

"Đây là việc quân cơ mật, Thiên tướng đại nhân thấy mình có tư cách nghe không?" Tần Phi không chút nhượng bộ, hắn hỏi lại vẻ giễu cợt: "Ta phải tự mình gặp mặt Tô Trấn tướng để bẩm báo."

Sắc mặt gã Thiên tướng tự nhiên trở nên khó coi, bàn tay co lại thành nắm đấm. Chỉ là một tên đội phó lại dám xấc láo trước mặt mình như thế? Nhưng tên tiểu tử đáng giận này là người của Đệ Ngũ Trấn, nếu như là người Đệ Nhị Trấn thì phải đánh cho nó thành bánh thịt. Cũng được, chờ hai quân hội binh rồi tìm mấy người quen cũ bên Đệ Ngũ Trấn, chẳng lẽ không sửa trị được một gã đội phó nho nhỏ sao?

Sắc mặt của Tiết Quảng lập tức trắng bệch, đám người Tần Phi cải trang thành như thế chắc chắn không có ý tốt gì. Bây giờ y lại nghe bảo Tần Phi muốn gặp mặt Tô Cẩm. Lập tức y nghĩ đến việc Tần Phi muốn ám sát Tô Cẩm. Thế thì sau này mình không tránh khỏi có liên quan. Vừa nghĩ đến đây, hai chân Tiết Quảng run run, cơ hồ đứng không vững.

Tần Phi vụt xuống ngựa đỡ lấy Tiết Quảng, hắn ghé vào tai y thì thầm: "Biết điều nghe lời, chưa chắc đã phải chết."

Tiết Quảng âm thầm kêu khổ, chân bước cùng Tần Phi theo sau gã Thiên tướng đi về phía trong quân doanh.

Tô Cẩm lãnh đội áp dụng phương thức triệt thoái về phía sau, tiền quân biến thành hậu quân, hậu quân rục rịch lui trước rồi tiền quân từ từ lui theo sau. Tô Cẩm tự mình bọc hậu, đề phòng đại quân Phòng Vô Lượng đuổi theo. Hàng ngàn kỵ binh bao bọc Tô Cẩm để bảo vệ cho y.

Tiết Quảng càng chạy chân lại càng mềm, bàn chân sắp không thể đi được nữa rồi. Cũng may cái gã Thiên tướng dẫn đường phía trước không để ý Tiết Quảng phía sau đang mồ hôi đầm đìa. Tần Phi trong lòng biết đã không ổn. nếu để cho Tiết Quảng như vậy mà đến gần Tô Cẩm thì tuyệt đối không che dấu được. Bàn tay hắn thò vào sau lưng Tiết Quảng ám nhả kình lực, một luồng chân khí xông vào kinh mạch Tiết Quảng. Lập tức Tiết Quảng ngã lăn trên mặt đất hôn mê không kịp rên một tiếng.

"Thưa Tướng quân, Tiết đội trưởng e là do lặn lội đường xa không ngủ không nghỉ nên quá mệt mỏi." Tần Phi vội vàng gọi gã Thiên tướng.

"Đồ vô dụng!" Thiên tướng hừ lạnh nói: "Đệ Ngũ Trấn các ngươi bình thường lười tập luyện đã quen hả? Nếu mà ở Đệ Nhị Trấn chúng ta, sao có thể có binh lính như thế? Từ Bắc Cương đánh tới Hổ Quan lại tập kích Đông Đô đêm khuya, Đệ Nhị Trấn chưa từng có một người ngất. Người đâu. . ."

Vài tên binh sĩ hai bên vội tới, Thiên tướng ra lệnh: "Đem tên phế vật này sang một bên, tìm cáng cứu thương đưa đi."

Tần Phi cười thầm trong bụng. Một chưởng này của hắn không phải chuyện đùa, dù là cao thủ cấp Thiên Tiên cũng chưa chắc chịu nổi. Lần này Tiết Quảng bị đánh mặc dù không mất mạng, nhưng nếu không hôn mê ba năm ngày thì thật phụ công khổ luyện của ban thân mình rồi.

Tần Phi theo sau gã Thiên tướng đi vào hậu quân. Ở đây tinh kỳ rậm rạp, đao thương như rừng. Binh mã cận vệ của Tô Cẩm bưu hãn vô cùng, đều là những dũng sĩ thân hình vạm vỡ, trong mắt đầy sát khí. Thiên tướng ra lệnh cho Tần Phi đứng yên tại chỗ chờ, tự mình tiến vào trong đám người.

Tần Phi bình tĩnh đánh giá xung quanh. Binh mã ở đây có hơn năm ngàn người. Giáp trụ sáng loáng, đằng đằng sát khí. Nếu ám sát Tô Cẩm tại đây thì cũng có khả năng đắc thủ nhưng trong vòng vây của năm ngàn người mà chạy thoát thì . . . Một chút chắc chắn cũng không có.

"Đại nhân bảo ngươi đi vào." Một vị kỵ sĩ giục ngựa xông ra hô lớn.

Đi qua từng hàng binh sĩ sát khí đầy người, Tần Phi vô thức giơ tay kéo mũ sụp xuống. Mấy năm trước mình ở Bắc Cương đại xuất danh tiếng, nói không chừng có người nhận ra cái khuôn mặt này, mọi thứ vẫn là cẩn thận thì tốt hơn. Nếu có người đột nhiên quát to một tiếng 'Thằng này là Tần Phi!' thì cái mạng nhỏ này tám chín phần là phải để lại chỗ này.

Tô Cẩm khoác trên mình Tỏa Tử Giáp, cưỡi một thớt bạch mã. Kẻ thống soái thiên quân vạn mã như y mặc dù không anh tuấn, nhưng khí phái mười phần. Cặp mắt sáng ngời thâm thúy. Y đứng giữa đội quân nhìn đánh giá Tần Phi một hồi rồi trầm giọng hỏi: "Có quân tình cơ mật gì muốn bẩm báo?"

"Trên đường chúng ta xuôi về nam từng thấy cao thủ giao chiến. Hai người kia rất lợi hại, chúng ta chỉ có hai ba mươi người nên không dám nhiều chuyện." Tần Phi lặng yên bước lên phía trước một bước nhỏ, cười lấy lòng: "Trấn tướng đại nhân ngài cũng biết, những cao thủ kia một khi đã bắt đầu chém giết thì hai ba mươi con người căn bản không đủ người ta luyện đao. Vì vậy thuộc hạ đành đi đường vòng, tuy nhiên khi bọn thuộc hạ vòng qua thì thấy có một gã cao thủ đã bỏ mạng, tên còn lại thì đi ngay lập tức. Thuộc hạ cả gan tiến tới xem xét thì hóa ra là một lão đầu."

Tô Cẩm nhẹ nhàng 'Ah' một tiếng, hỏi lại: "Vậy cũng là chuyện quân tình cơ mật sao?"

"Trấn tướng đại nhân, binh mã chúng ta xâm nhập Hổ Quan. Ở đây cao thủ nhiều như mây, vạn nhất là một tên thị vệ đại nội hay là cao thủ Sát Sự Thính mà muốn ám sát đại nhân thì biết làm sao bây giờ? Đương nhiên phải đề cao cảnh giác." Tần Phi thuận miệng vòng vo, cái mặt giả vờ như thật.

"Cái gã chết đó hình dạng thế nào?" Tô Cẩm quát hỏi.

Lập tức, Tần Phi bắt đầu hoa chân múa tay mô phỏng lại, đông đánh một quyền tây đá một cước. Một mình hắn giả bộ hai người, vừa thực hiện đúng chiêu thức vừa giải thích: "Lúc ấy lão đầu tử một chưởng đập tới, hai tay người trung niên cứ quấn như thế này. . ." Hắn vòng cánh tay, đúng là tuyệt học của Bàng Chân. Tần Phi cố ý làm bộ, đương nhiên khoa tay múa chân trông rất tức cười. Nhưng vòng tay kia không chỉ riêng chiêu số Bàng Chân mà còn là chiêu số tiếng tăm lừng lẫy của Long gia 'Hoài bão thiên hạ' .

Khóe miệng Tô Cẩm khẽ run một thoáng, sau đó lập tức hỏi: "Sau đó thì sao?"

Một chút run rẩy thoáng qua kia đã rơi vào mắt Tần Phi. Hắn cung kính đứng thẳng thân thể rồi ôm quyền nói: "Ty chức nhìn thấy vị trung niên kia hai tay ra chiêu ôm ấp vậy, lão đầu tử không biết làm sao lại xong đời. Đợi người trung niên đi xa, ty chức mới cả gan đi đến xem xét thì phát hiện trên người lão đầu tử ngoài cái kim tỏa còn đáng giá mấy đồng tiền thì chẳng còn gì khác cả."

Dứt lời, Tần Phi lấy cái cục kim tỏa nhỏ có khắc cây trúc ra, cung kính dâng lên Tô Cẩm.

Khi khoảng cách đến Tô Cẩm còn khoảng mười bước thì có một người bước ra ngăn Tần Phi lại. Y thò tay lấy chiếc kim tỏa nhỏ và quát: "Cứ đứng ở đây!"

Tô Cẩm cầm kim tỏa, khuôn mặt không biểu tình cầm nó lên lắc lắc vài cái rồi cười lạnh bảo: "Chỉ là mấy tên tu hành tầm thường đánh nhau mà thôi, các ngươi cũng quá cảnh giác đó. Ta nắm trong tay hùng binh hơn vạn, chiến tướng như mây. Còn có cao thủ do Yến vương điện hạ phái bảo hộ. Muốn giết ta hả? Dù là đại tông sư cũng đừng hy vọng đoạt mạng của ta xong còn có thể toàn thân trở ra!"

"Truyền lệnh xuống, đại quân tiến lên ba mươi dặm, chờ binh mã tứ trấn tụ họp." Tô Cẩm ra lệnh một tiếng, binh mã bắt đầu khởi động.

Tần Phi lẳng lặng ngẩng đầu, hắn nhìn vị tướng quân tuổi trẻ uy vũ một chút rồi khoanh tay rời đi.

Quan binh Chấp Hành Ty vây quanh cáng cứu thương Tiết Quảng đang nằm chờ đợi Tần Phi trở về. Tần Phi liếc mắt ra hiệu một cái, ý bảo mọi người không cần nói, cứ đi theo quân.

Ba mươi dặm, đối với một đại quân mà nói, phải mất gần nửa ngày. Đến tận lúc hoàng hôn, quân binh mới hoàn toàn thu xếp xong chuyện phòng thủ, đưa người đi dò xét thám thính.

Lúc này có một vài quan binh giả mạo tụ họp một chỗ, tám gã kiếm thủ đứng bên ngoài canh chừng.

Tần Phi nói khẽ: "Lúc nãy ta đã đi gặp Tô Cẩm, bên cạnh hắn có rất nhiều quan binh, thời gian của chúng ta lại chẳng phải nhiều."

"Hai quân chỉ cách nhau có trăm dặm, hiện giờ chỉ sợ cỏn cách bốn mươi năm mươi dặm mà thôi." Tần Phi ngẩng đầu nhìn ánh sao trên bầu trời đêm tịch liêu . Hắn thản nhiên nói: "Thời gian của chúng ta chỉ có một đêm! Tối nay nếu không thể đánh chết Tô Cẩm, ngày mai hai quân gặp nhau thì thân phận của chúng ta sẽ bại lộ. Tổng binh lực hai trấn là hơn ba vạn binh mã. Muốn giết xong mà còn sống chạy ra thì quả thực là thằng ngốc nói mơ."

" Nhân thủ bên cạnh Tô Cẩm được bố trí như thế nào?" Nguyên Hâm trầm giọng hỏi.

"Cận vệ của hắn ước chừng năm sáu trăm người, tất cả đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, trang bị tốt. Nhưng lại không có cao thủ." Tần Phi cẩn thận nhớ lại lúc vừa rồi bái kiến: "Có sáu gã hộ vệ xung quanh, chắc là do Yến vương phái tới. Một người là tông sư, còn lại năm người chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong mà thôi. Chúng ta đã khó lại càng khó, muốn lọt qua năm sáu trăm người kia mà lẻn trong trương là một nhiệm vụ bất khả thi."

"Một khi bị chúng ta tiến vào trong quân, với năng lực của mấy người kia thì chỉ trong nháy mắt là có thể giết sạch." Tần Phi cau mày nói: "Tô Cẩm dùng binh gian trá hiếm thấy, để bảo vệ mình nhất định không có sơ sảy. Đại trướng trung quân sẽ trải rộng trên một mặt phẳng rộng lớn. Binh mã cận vệ chia thành hai nhóm thay phiên nghỉ ngơi. Đám phụ trách cảnh giới sẽ vây quanh đại trướng hơn mười vòng. Chúng ta không có phép ẩn thân. . . Nguyên Đô đốc, lúc trước khi chấp hành ty nhận nhiệm vụ ám sát đã gặp cục diện nan giải như thế này chưa?"

Nguyên Hâm cười bảo: "Nghiêm mật hơn so với lần này thì cũng có rồi. Chỉ có điều, các mục tiêu lần trước dù được bảo vệ nghiêm mật nhưng chúng ta có thể đợi. Trăm điều cẩn thận sẽ có một điều sơ sót, chỉ cần lộ ra sơ hở, thì trong một kích, việc đã thành là lui ngay. Bây giờ chúng ta chỉ có một đêm, không thể chờ đợi được. Theo ta thấy thì phòng ngự đêm nay mà không có sơ hở thì chúng ta cứ âm thầm lui. Lần sau theo phương pháp thông thường mà giết hắn cũng được."

"Ta thấy binh mã Tô Cẩm tiến thối có quy củ, sĩ khí tăng cao. Hiếm thấy đội quân nào kỷ luật nghiêm minh, quân kỷ nghiêm minh như vậy. Nếu như binh mã tứ trấn trong tay hắn thì sẽ là kình địch của Phòng Đại soái. Mặc dù quân ta hơn mười vạn nhưng có tận bốn năm vạn là bại binh nên sĩ khí sa sút, cho chúng nhập đội cũng chỉ là miễn cưỡng gom góp cho đủ nhân số mà thôi. Thực lực đại quân vẫn chưa phân cao thấp với Tô Cẩm." Nguyên Hâm nói: "Phần địa lợi của Hổ Quan ở trong tay chúng ta, bên kia lại được thống soái mưu lược, quan binh có kỷ luật và ý chí. Đành xem ông trời giúp bên nào. . ."

Mấy ánh sao trời như ẩn như hiện, gió nổi trăng mờ*! Đêm giết người!

----------------

Chú thích: *"gió nổi trăng mờ" nguyên văn là "nguyệt hắc phong cao" [月黑风高], lấy từ câu "Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên" [月黑杀人夜, 风高放火天]- "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa" chỉ thời điểm thích hợp làm những truyện mờ ám như giết người, phóng hỏa, trộm cắp... mà khó để lại dấu viết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.