Chương trước
Chương sau
Thông thường, mọi người đều thích tỏ ra là mình rất hiếu khách, nếu như gặp người quen khi đang ở trong quán ăn, câu đầu tiên nhất định là: “Ngồi xuống đây cùng ăn đi!!!”

Thế nhưng Tần Phi lại không nói như vậy, hắn đáp gỏn lọn: “Không được!”

Thái Tử suy nghĩ một chút, chỉ vào chỗ trống bên trái: “Vậy ta ngồi chỗ này có vấn đề gì không?”

“Quán ăn này không phải ta mở, ta cũng không bao trọn. Ngươi muốn ngồi, vậy ngồi đi. Nhưng, ta phải đi.” Khuôn mặt Tần Phi không chút biểu tình. Hắn nhìn Thái Tử một chút, bỏ lại một câu lạnh như băng.

Quản Linh Tư mơ hồ ngửi được mùi thuốc súng, vẻ bất thiện trong lời của Tần Phi, nàng khó xử vặn xoắn đôi bàn tay nhỏ bé. Một bên là tình nhân, một bên là biểu ca, huống hồ bóng dáng Hoàng hậu quỳ gối ngày hôm ấy còn đang hiện rõ trước mắt. Trong tâm tư của một nữ hài tử, lúc nào cũng muốn người thân của mình hòa thuận ở chung mà không phải thấy tình cảnh như “châm tiêm đối mạch mang” (DG: giống như nước với lửa, thủy hỏa bất dung)

“Ngồi thêm một chút nữa đi.” Quản Linh Tư thử thăm dò.

Tần Phi buông đôi đũa trong tay, trong nồi lẫu vẫn còn rất nhiều đồ ăn chưa động đũa. Bọt nước không ngừng cuộn lên, hương vị nồng đậm tỏa ra khắp cửa hàng khiến cho bầu không khí giữa mọi người càng trở nên lúng túng. Tần Phi vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Quản Linh Tư: “Ta vốn nghĩ rằng, hôm nay hai chúng ta sẽ đi ăn cơm, mua sắm, dạo phố. Không nghĩ tới Thái tử sẽ đến, nhưng nếu hắn tới thì sẽ báo trước là có rất nhiều chuyện phát sinh. Nếu như ta không đi, Đông Đô nhất định sẽ rất loạn.”

“Không có ai biết Thái Tử đến, ngoại trừ Tiểu Cửu thúc.” Quản Linh Tư giải thích: “Tốt xấu gì hắn cũng là biểu ca của muội, sau này… sẽ đều là người một nhà…”

Tần Phi không lên tiếng, lẽ nào lại nói với nha đầu này rằng cô cô kia của nàng tuyệt đối sẽ không phải cái đèn cạn dầu? Hay là nói với nàng, Quản Tái Đức mặc dù lãnh huyết vô tình đi chăng nữa, đó cũng là đối với người ngoài, Hoàng Hậu dù sau cũng là con gái ông ta, Thái tử chung quy vẫn là cháu ngoại ông ta. Thế lực Quản gia thế nào cũng phải giúp người nhà mà không thể giúp người ngoài leo lên được ngai vàng của Hoàng đế a, như vậy đối Quản gia thì tốt đẹp chỗ nào?

“Vậy ngươi lại đây ngồi đi.” Tần Phi rút từ trong ống đũa ra một đôi, khẽ đặt lên mặt bàn.

Vẻ vui mừng chợt lộ rõ trên khuôn mặt Thái Tử…

Những đóa mai vàng cô tịch nở rộ đúng vào mùa mà muôn hoa đã tàn lụi. Loài hoa cỏ có thể làm bạn cùng hoa mai cũng không nhiều, hoa viên phồn vinh lộng lẫy của ngày xưa vào tiết đông lại càng thêm hiu quạnh. Hoàng hậu đang thong thả dạo bước trên con đường nhỏ lát đá, nhìn như bình tĩnh, nhưng hai bàn tay bà ta đan vào nhau, thỉnh thoảng nắm thành đấm, điều này đã bán đứng tâm tư trong lòng.

Đi theo sau, đều là cung nữ, thái giám thân cận nhất. Bốn cung nữ, bốn thái giám cách đó khá xa, cũng không phải sợ nhìn thấy bí mật của hoàng hậu, mà rải ra là để canh chừng.

Hoàng hậu ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời âm u. Đất trời dường như đã sớm bị cái lạnh ngưng tụ, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều đã lất phất bông tuyết bay. Gió lạnh rít gào thổi qua khiến mặt nàng đỏ lên, nhưng nàng vẫn không có cảm giác lạnh lẽo, bước từng bước một dọc theo con đường lát đá đi sâu trong hoa viên.

Tiếng bước chân dồn dập, đến tận sau lưng Hoàng hậu mới dừng lại. Không một ai hô thông báo tên và thân phận người đi, đám thái giám cùng cung nữ đều không hề có ý ngăn cản.

“Trần Hoằng Dận đã đưa Thái Tử từ biệt viện ra, tính đến giờ này, thì hẳn là hiện tại Thái Tử và Tần Phi đã gặp nhau…”

Trang phục của người thị vệ này, là trang phục thị vệ màu đỏ thắm, ở trong cung chỉ có rất ít người có tư cách mặc trang phục màu như vậy. Hắn cũng không nói thêm mấy lời vô ích như cái gì Hoàng hậu thiên tuế, Hoàng hậu cát tường, mà vào thẳng chủ đề, nói xong thì ngậm miệng, chờ phân phó của Hoàng hậu.

“Trong triều, trong cung có bao nhiêu người là đáng tín nhiệm?” Hoàng hậu nhàn nhạt hỏi.

“ Số tuyệt đối đáng tín nhiệm không vượt quá mười lăm người.” Người nọ nghiêm nghị đáp lại.

Hoàng hậu khẽ gật đầu, nhẹ giọng bảo: “ Nếu như chúng ta thất bại, sau này bọn họ cũng sẽ không còn bất cứ tiền đồ gì. Lúc này, chúng ta không nên che giấu bất cứ lực lượng nào, toàn bộ phát động đi.”

“Lực lượng của chúng ta không đủ.” Người nọ nói không chút do dự.

Quản Hoàng hậu xoay người lại, dung nhan tuyệt mĩ mang theo ý cười tự tin: “Ta có thể vì nhi tử đem tất cả ra đánh bạc, lẽ nào phụ thân thân sinh của ta sẽ đứng nhìn ta đi vào con đường chết sao?”

Người nọ khuỵu gối, quỳ thẳng tắp trên mặt đất, dập đầu cúi lạy Hoàng hậu ba cái nói: “Thứ cho ty chức sau này không thể tiếp tục hầu hạ nương nương nữa. Ty chức chúc nương nương ngọc thể an khang, cầu chúc Thái Tử điện hạ sau này trở thành Đế vương Đại Sở, nhất thống thiên hạ!”

Quản hoàng hậu – luôn luôn kiêu ngạo thanh cao, hai mươi năm mới quỳ xuống nhận sai trước mặt phụ thân có một lần – trong đôi mắt nàng lần này lại hơi mọng nước, bà ta khom người nói: “Mẫu tử ta, quyết không phụ ân đức của chư vị.”



Bố học sĩ rụt cổ vào trong áo khoác, hắn là kẻ tay trói gà không chặt lại vô cùng sợ lạnh. Đi trên đường lớn của Đông Đô, tùy thân mang theo vài tên hộ vệ cao lớn, có võ lực. Trước kia, Bố học sĩ đi đường chỉ mang theo một người, nhưng thế cục bây giờ rất khác rồi.

Tính ra, khi nạn dân đổ về Đông Đô, rất nhiều người đã mất đi công việc, mặc dù đa số người là đang nỗ lực kiếm kế sinh nhai, nhưng vẫn có một số kẻ hết ăn lại nằm, hoặc là đi ăn xin, hoặc là đi trộm cướp. Ở Đông Đô phố lớn ngõ nhỏ như mạng nhện, trong cái thành hơn trăm vạn người này, dù có bị kẻ khác dùng loạn côn đánh lén, Tuần kiểm thự muốn bắt người là chuyện vô cùng khó.

Bố học sĩ nghĩ, trên mặt bất giác mỉm cười. Bữa trưa hôm nay, nghe đồng liêu kể chuyện, mấy ngày hôm trước, một quan viên của Hồng Lư Tự, lén gạt lão bà định đến thanh lâu phong lưu một đêm, không ngờ đi đến nửa đường, bị kẻ khác chụp cho một viên gạch lăn quay, toàn bộ mấy trăm lượng ngân phiếu, ngọc bội, kim phật… trên người đều bị người cướp sạch không còn, càng làm người ta phẫn nộ chính là, tên đạo tặc sợ lạnh này, còn lột mất cả áo khoác của y.

Viên quan kia, chỉ mặc quần áo lót, nằm trên mặt đất hôn mê hơn nửa canh giờ, thiếu chút nữa là đông cứng lại mà chết. Đợi lúc y tỉnh lại, y mang theo lửa giận ngập trời vọt tới Tuần kiểm thự, yêu cầu đám giá áo túi cơm này phải bắt được đạo tặc. Nhưng mà, ngay cả kẻ đánh mình dài ngắn thế nào y cũng không nhìn thấy thì Tuần kiểm thự lấy cái gì mà tìm với bắt?

Quan viên Đông Đô gặp nạn không chỉ là một người này, báo án bay đến Tuần kiểm thự đã tăng thêm năm trăm phần trăm (500%),số vụ án đọng lại hầu như để đến tận mùa đông năm sau cũng không giải quyết hết. Vì vậy, cầu người không bằng cầu mình. Giờ đây ở Đông Đô, chỉ cần là người có chút thân phận, tiền tài khi xuất môn không ai không mang theo vài hộ vệ vạm vỡ.

Bố học sĩ là cố ý chọn mấy hán tử này, vốn là Đoan Vương định cho hai cao thủ tới bảo hộ, nhưng Bố học sĩ cũng có đạo lí của mình: “Đoan Vương à, quan viên Đông Đô ai cũng biết ta là phụ tá của ngài. Nếu ai là cao thủ tập kích ta, cũng sẽ không phải người bình thường, bọn họ cũng sẽ nghĩ đến lửa giận của ngài sau khi biết được, là bọn họ có thể thừa nhận hay không. Cho nên, ta chỉ cần đề phòng đám đạo tặc hại nước hại dân này cùng đám nạn dân đang gấp đỏ mắt kia. Ngài xem, mấy người ta chọn, tuy rằng mấy người này gộp lại cũng không bằng một vị Thiên Tiên cao thủ, nhưng bọn họ đều to lớn, thân hình vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt (^ ^). Đám nạn dân thấy thế làm sao dám xuống tay với ta?”

Bố học sĩ nói những lời này, chẳng những có đạo lý lại cũng mơ hồ đối Đoan Vương vuốt mông ngựa (nịnh hót, tán dương). Sở Trác nhìn mấy tráng hán nọ, không thể không gật đầu.

Mang theo những suy nghĩ khoái trá vui vẻ kia, Bố học sĩ đã đi qua mấy ngã tư sầm uất, đi thêm hai đoạn đường nữa là tới phủ Đoan Vương rồi.

Cái ngã tư hơi có vẻ yên lặng, mấy nam tử quần áo tả tơi không nằm thì ngồi, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía truyền đến tiếng bước chân.

Mấy hộ vệ vạm vỡ kia biết thời khắc cho mình khoe khoang đã đến rồi, bọn họ đua nhau đứng chắn trước mặt Bố học sĩ, ngạo nghễ kéo tay áo lên, lộ ra bắp tay còn to hơn bắp đùi người bình thường. Bọn chúng cắn chặt khớp hàm, làm gò má cao gồ lên, có vẻ phá lệ lạnh lùng, nghiêm nghị. Bọn chúng lại xiết chặt nắm đấm, khớp xương kêu lên răng rắc.

Bố học sĩ không thèm để ý, đi theo sau bọn họ. Mấy ngày nay, hắn gặp rất nhiều trường hợp tương tự thế này rồi, đám nạn dân trong lòng có ý làm loạn kia nhìn thấy một trận này, liền lộ ra thần sắc kinh hoàng, thành thành thực thực mà rúc vào góc tường, tuyệt đối không dám để cho những hộ vệ kia có chút hiểu lầm gì.

Trong lúc bọn họ đang định đi ra khỏi ngõ nhỏ, bỗng nhiên một thằng bé tầm tám tuổi từ một bên đường bò ra, ôm chân Bố học sĩ, khuôn mặt đầy nước mũi dụi dụi vào quần của hắn, vô cùng thành thạo kêu lên: “Đại gia xin ngài rủ lòng thương a, cho tiểu nhân xin chút tiền, tiểu nhân đã rất nhiều ngày không có cơm ăn, đã đói đến mờ cả hai mắt rồi.”

Trong lòng Bố học sĩ bỗng nhiên trào lên cảm giác chán ghét. Y đưa mắt nhìn lại thì mấy hán tử quần áo tả tơi đã xấu hổ cúi đầu.

Mấy mánh lừa bịp này làm sao qua mặt được Bố học sĩ? Ở Đông Đô này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện một đoàn người như vậy, cho tiểu hài tử đi ra quấn quýt lấy hỏi xin tiền, nếu người bị quấn lấy đối với đứa bé kia mạnh tay một chút, lập tức liền có mấy nam nhân “thấy việc bất bình chẳng tha” xông ra, vây quanh, nhất định phải bênh vực tiểu hài tử nhỏ bé yếu ớt kia, bênh vực cho tới khi moi được đồng tiền cuối cùng trong túi người nọ mới bằng lòng buông tay.

Rất hiển nhiên, những nạn dân này chính là có chủ ý như vậy. Đáng tiếc là thằng nhóc mới vài tuổi, còn không có phân biệt được khác biệt giữa Bố học sĩ và kẻ ngốc, vẫn như cũ tận tâm hoàn thành nghĩa vụ của mình, sau đó dùng ánh mắt mang theo chờ mong, hy vọng Bố học sĩ cho nó một bạt tai, hoặc đá nó một cái. Nếu mà như thế, ngũ biểu ca, bát tỷ phu, tam cô gia nhà mình liền có cớ mà đồng loạt xông lên…

“Vị lão gia này, không nên chấp nhặt tiểu hài tử…” Một nam tử gầy yếu đã đi tới, hèn mọn khom người nói: “Để ta dẫn nó đi…”

“Cút!” Bố học sĩ nhìn thấy quần mình bị nước mũi làm ướt nhẹp một mảng, phẫn nộ quát lên.

Thằng bé sợ quá vội buông tay, chạy ngã sấp dập ngửa. Nó chạy về phía sau Bố học sĩ, mấy tên nam tử quần áo tả tơi cũng xoay người hướng đầu đường kia mà đi.

Bố học sĩ buồn bực nhìn vết bẩn kia, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hai tay vừa sờ, túi gấm vẫn đeo bên hông, bây giờ chỉ còn trơ lại nút buộc trên đoạn dây lưng màu hồng. Nó vẫn thắt rất chỉnh tề ở đai lưng, còn cái túi gấm đã không cánh mà bay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.