Lầu các dần yên tĩnh trở lại, vị thị lang đại nhân bị ăn đòn kia ngay tới dũng khí xin lỗi cũng không có. Gã che khuôn mặt bầm tím, tè ra quần mà bỏ trốn mất dạng.
Ngụy Bính Dần chẳng thèm để ý, hắn quơ chai rượu ở trong tay lên miệng. Âm thanh của rượu đánh vào thành bình đủ thấy hắn uống đến một hơi dài cho đến khi còn lại cái bình không.
"Công tử xem ra là có tâm sự..." Nàng kia ôn nhu nói: "Uống rượu cũng không thể giải sầu, nhiều nhất cũng chỉ làm cho người ta tạm thời quên đi, đến khi tỉnh lại vẫn một dạng buồn phiền như cũ. Vẫn là không nên uống nhiều thì tốt hơn..."
Ngụy Bính Dần khẽ lắc đầu cười: "Nhiều năm rồi ta đến tư cách uống trà cũng đều không có, về sau cũng có thể uống trà rồi thì thực sự không dám uống rượu. Cái thú uống rượu này nếu uống nhiều quá thì khó có thể kiểm soát, có lẽ chỉ một câu không nên nói ra hay là một cử động không ngờ tới đều có thể lấy mạng của ta rồi. Vậy cho nên người ta nói rượu là thứ tốt, nhưng ta tới bây giờ mới dám buông lỏng ra mà uống. Nhân sinh khó được vài lần say, ngẫu nhiên say một lần thì đã sao?"
Hắn tự tay giữ chặt cô gái mềm mại như cây cỏ kia, nhẹ nhàng nhào nặn. Chà xát da thịt thập phần trơn láng của nàng, ngọn lửa đèn dầu kia tỏa ra che đi nét mặt đỏ ửng của nàng ấy. Một hồng bài ở trong hoan tràng này lại có thể làm ra dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng như vậy, quả không hổ cái danh là ổ tiêu tiền bậc nhất ở nơi này.
"Ta chưa từng làm sai chuyện gì cả." Ngụy Bính Dần đón lấy một bình rượu đầy, thản nhiên nói: "Nàng rất may mắn, có mấy lời này vốn đã nghẹn trong lòng ta từ lâu. Một người vốn không nên chôn dấu quá nhiều bí mật, nếu nhiều quá có thể sẽ bị làm cho phát điên."
"Ta chính là đứa con thứ tư của bệ hạ!"
Nàng kia toàn thân liền toát ra mồ hôi lạnh. Nàng vội vàng xoay người quỳ xuống, nhưng hai vai nhu nhược lại bị một đôi bàn tay to lớn đỡ lấy, chậm rãi nâng nàng đứng dậy tựa vào bên người vị hoàng tử kia.
"Khi còn bé ta vốn có tên gọi...Ha ha, không đề cập đến cũng được, về sau người người biết ta đều gọi là Ngụy Bính Dần. Ta hướng lên chỗ cao kia mà nói ta là vì vua vì nước muốn chia sẻ lo âu, ở thời điểm vài tuổi muốn làm một đại sự.Thật ra không phải vậy...Mẹ ta vốn chỉ là một nữ quan bình thường ở trong nội cung, cũng không được tính là phi tần. Hơn nữa lúc sanh ta ra, bởi vì khó sinh mà bà ta đã chết."
Ngụy Bính Dần phiền muộn nói: "Các hoàng tử khác, bọn chúng sinh ra vốn đã có mẫu thân chiếu cố, ta thì chỉ có hai tiểu thái giám, một vú em cùng với một cung nữ. Cho dù như vậy nếu so với hài tử bần dân thì còn tốt hơn nhiều. Thế nhưng, ta là hoàng tử. Ta không nghĩ vừa đủ mười sáu tuổi được tùy tiện phong một cái tước vị đuổi ra khỏi hoàng cung, thậm chí ngay cả kinh thành cũng không được lưu lại, chỉ có thể đi đến một thị trấn nào đó ngồi ăn rồi chờ chết. Nếu vị huyện lệnh ở hậu đài kia cường ngạnh, có lẽ cũng không đến phiên ta ở nơi này có thể nói chuyện..."
"Ta không muốn có cuộc sống như vậy, nhưng ta có thể so sánh được với ai đây? Thái tử là dòng chính, phía sau lại có Quản gia gốc rễ vững vàng chống lưng. Đoan vương cũng tốt, Tề vương cũng được, gia thế của thân mẫu đều không hề kém. Bọn họ hô phong hoán vũ, được lòng triều đình và dân gian, rất được phụ hoàng yêu mến. Ta đã biết từ lâu, những việc ta ghi chép lên, chẳng qua là nhân lúc năm mới hàng năm, phụ hoàng ở trên cao cao tại thượng sẽ liếc lấy ta một chút."
Hắn bi ai nói: "Nếu như không phải lễ nghi quy định hoàng tử hoàng nữ tất cà phải tham gia nghi thức. Ta thấy lão chắc sớm đã quên mất đứa con trai này rồi. Ta không có biện pháp nào khác để từ trong đám huynh đệ tỷ muội cường thế mà phá vòng vây xông ra, ta đây chỉ có liều mạng. Lấy mạng của mình mà liều mạng. Dù sao nếu sống mà tầm thương như vậy thà chết sớm còn tốt hơn. Một vị hoàng tử hay là vương gia không có quyền hành trong tay, có gì khác biệt với loài heo được nuôi trong chuồng đâu?"
Cảm xúc bi thương của Ngụy Bính Dần tựa hồ lan truyền sang vị thiếu nữ, nàng cả gan cầm ngược tay của hắn mà đưa đến cái eo nhỏ nhắn của mình...Tay của hắn rất lạnh.
"Ta rất liều mạng ở cùng một chỗ với đám hài tử kia, hầu như không một ai biết được thân phận của ta." Ngụy Bính Dần lạnh lùng cười: "Đương nhiên bọn đại thái giám cũng không biết, ta cùng với bọn chúng ngày ngày đều bị đánh, bị lấy nhánh cây mây có gai ra đánh đến toàn thân đầy máu, mùa đông thì bị ném vào nước lạnh, mùa hè lại bị đem đi phơi nắng đến mức chết người, ngồi ở bên bếp lò lại phải nướng đồ ăn cho bọn chúng..."
"Cuối cùng, ta đã hết khổ rồi, ta đã có cơ hội rời khỏi địa ngục...Trên thực tế, người còn sống ở trong cái địa ngục kia cũng chỉ còn lại một mình ta. Có lẽ ông trời đã định trước, tại ngày thứ hai sau khi thoát khỏi nơi địa ngục, ta liền gặp một người. Sau đó ta cứ lặp đi lặp lại gặp phải hắn, có lúc chúng ta là địch nhân, lại có lúc thoáng chốc chúng ta hợp tác ăn ý."
Ngụy Bính Dần ngửa cổ, đem rượu ở trong tay mãnh liệt rót hết vào miệng: "Ta đã từng rất xem trọng hắn. Hắn xuất thân rễ cỏ nhưng lại không hề sợ hãi. Cũng giống như ta, chính mình từng bước một liều mạng mà tồn tại! Nhưng một người chết lại làm thay đổi toàn bộ tất cả."
"Ta vốn không tự tay giết người này, nhưng cùng với việc giết hắn cũng chẳng khác gì nhau. Ta còn nhớ rõ, hắn sau khi nhìn thấy ta, ánh mắt rất là thân thiết, nói chuyện rất ôn hòa. Hắn muốn giúp ta liền không tiếc công hao tổn phần lớn khí lực. Nhưng chúng ta vốn là địch nhân, từ khi ta sinh ra, hắn đã là địch nhân của ta rồi."
"Đương nhiên ta phải giết hắn."
"Hắn cho rằng ta và hắn vốn là người cùng một đường, nhưng mà nàng biết đấy, ta chính là người đã tiễn hắn ra đi."
Thiếu nữ biết điều không nói xem vào, nàng chỉ lặng lẽ nhấc lên một bình rượu ở bên cạnh, rút cái nút đậy ra, đưa đến kề lên miệng của Ngụy Bính Dần.
"Người kia đã chết, ngoại trừ người nhà chúng ta, lại không có nhiều người cao hứng sao? Ta biết hai người kia vốn có quan hệ không minh bạch, nhưng lại không có chứng cứ." Ngụy Bính Dần trừng đôi mắt u buồn: "Hắn đã không phải là hắn của năm đó, rất nhiều đại nhân vật đều đứng ở sau lưng của hắn đủ để khiến toàn trường rung động. Nếu đổi lại là một thường nhân, ta thà giết lầm còn hơn buông tha. Đáng tiếc...Ta lại không có bản sự giết nhầm được hắn. Hơn nữa, ta còn cảm nhậm được...Hắn muốn giết ta!"
Thiếu nữ liền trấn an: "Ngài là hoàng tử, ai có thể giết được ngài?"
"Hôm nay ta đã cố gắng hòa giải lần cuối cùng, xem ra vẫn là uổng phí." Ngụy Bình Dần dùng sức ném, bình rượu lượn một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung , mạnh mẽ chạm vào vách gỗ, trong khảnh khắc liền vỡ tan tành, từng mảnh sứ vỡ phảng phất như bông tuyết vương vãi ra khắp mọi nơi.
"Từ hôm nay trở đi, ta và hắn không cách nào cùng nhau tồn tại được nữa. Nếu hắn còn sống, ta liền nhất định phải chết. Mà ta muốn sống, hắn nhất định phải chết! Ta đã tồn tại ở tiểu viện tử nuốt mạng người trong hoàng cung kia thì không ai có thể làm cho ta chết được!" Ngụy Bính Dần lạnh lùng quát: "Đây chính là một trường chiến đấu ngươi chết ta sống."
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người thiếu nữ, không kiêng nể quét theo đường cong đẹp hoàn hảo của nàng, nhìn xuyên qua cái khe hở yếm ngực có chút mở rộng, ít nhiều nhìn thấy được một vùng trắng nõn nà tinh tế cùng với cái khe rãnh sâu thăm thẳm kia. Hai cái chân đẹp thon dài mượt mà, quấn giao nhau chiếm cứ ở dưới váy, khiến cho người ta phải miên man bất định.
"Nàng tên gì?"
"Kỳ Kỳ..."
Ngụy Bính Dần lắc đầu: "Ta hỏi chính là tên do cha mẹ nàng đặt."
"Bạch Hiểu Yến."
Ngụy Bính Dần duỗi ra ngón trỏ chấm lên nước rượu ở trên bàn, viết xuống ba chữ rồi nhẹ giọng hỏi: "Chính là tên này?"
"Đúng vậy, bút pháp của hoàng tử rất tốt..."
Ngụy Bính Dần phất tay đem mấy chữ này xóa đi, thư pháp ư? Đây không phải là vô nghĩa sao? Thời điểm ở trong cung, mỗi ngày ngoại trừ bị đánh chính là làm việc, duy nhất lén lút nặn ra chút ít thời gian chính là để ghi lại lời của những vị hoàng tử nước Ngụy kia. Chữ ghi ra không giống như gà bới là tốt lắm rồi.
Nhìn thấy một vùng trắng nõn nà kia, Ngụy Bính Dần liền cảm thấy yết hầu có chút hơi khô, mấy năm nay dục vọng ở trên người hắn chưa từng phát sinh ra, giờ đây lại bắt đầu chiếm cứ lấy trái tim của hắn.
"Ta cần một nữ nhân!" Hắn thẳng thắn nói ra.
Kỳ Kỳ thẹn thùng vô hạn, khẽ ngượng ngùng một tiếng ngã vào trong lồng ngực của hắn, hữu ý vô ý vừa vặn đem cảnh tượng đẹp vô tận kia đưa vào trong mắt của hắn.
Ngụy Bính Dần không chút khách khí đưa nay ra nắm, cảm thụ giữa các ngón tay là sự đàn hồi, nhẵn nhụi, mềm mại, hưởng thụ cảm giác cái trắng nõn nà căng tròn không ngừng lan ra từ ngón tay, hắn hiếu kì dùng ngón tay trêu đùa cái anh đào mẫn cảm, rồi cả nơi cơ quan cảm giác kia, hạ thân thiếu nữ sớm đã như lửa nóng...
Ống tay áo gạt qua, ánh nến chập chờn liền bị dập tắt, lúc hương đèn cầy phiêu tán ra, liền bị kiều diễm che dấu.
Thiếu nữ xinh đẹp tiêu hồn, mơ hồ ngân âm ỉ khắp lầu các. Trong lầu ngoài lầu sớm đã không còn ai, chỉ có hồng đăng trơ trọi treo ở phía dưới mái cong, soi sáng đêm đông lạnh lẽo,lắng nghe thanh âm quen thuộc. Có lẽ là tiếng gió, có lẽ là do lạnh làm cho hồng đăng nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ phối hợp tiết tấu với nam nữ ở trên lầu...
...
...
"Hình như có chút quá nhanh..." Ngụy Bính Dần người đầy mô hôi ngồi dậy.
Thiếu nữ ôm lấy chăn mền quấn lấy trước ngực, nàng dùng thanh âm ôn nhu khẽ nói: "Nam nhân lần đầu tiên phần lớn đều như vậy..." Thì ra vị hoàng tử làm nàng sợ hãi ở trước mắt này lại chưa từng chạm qua nữ tử nào, nàng vốn đã duyệt qua vô số người như thế nào lại không biết chứ. Vội vội vàng vàng đụng chạm nửa ngày, nhưng mà lại không biết được cái đó mà vào. Nếu không phải nàng nhẹ giơ vòng eo lên, bàn tay nhỏ bé dò xét, thuận thế một đẩy, vị hoàng tử kia không biết còn bận rộn đến bao lâu...
Ngụy Bính Dần nhíu mày: "Ta nói rồi, nàng rất may mắn, nàng chính là người đầu tiên và cũng là người duy nhất có thể nghe thấy được."
"Nàng càng may mắn hơn khi là nữ nhân đầu tiên của ta." Ngụy Bính Dần ngữ khí trở nên bình tĩnh: "Ta sẽ không bạc đãi nàng, ta sẽ cho người bình thường như nàng có nằm mơ cũng không được đối xử tử tế như vậy."
Tim của Kỳ Kỳ đập mãnh liệt, hoan tràng nghênh đón rồi rời đi, dạ khách tối nay qua ngày mai lại thành người qua đường. Nàng cũng biết bữa cơm như vậy cũng không được bao lâu nữa, nhất là ổ tiêu tiền kín đáo như vậy, đến khi nàng hoa tàn ít bướm rốt cuộc cũng không người hỏi thăm, rồi cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Vô số nữ tử như nàng vậy, tìm được gia đình đàng hoàng mà gả đi, yên lặng mà làm một bà chủ nhà, ngẫu nhiên trong mơ hồi tưởng đến việc đã từng làm ngày trước, nửa câu cũng không dám ở trước mặt người khác mà nhắc đến.
Trong lời nói của vị hoàng tử trước mắt này dường như rất có tình nghĩa...Chẳng lẽ...?
Nàng không dám hy vọng xa vời mình có thể được đi vào thế giới của hắn, nhưng nếu hắn nguyên ý đưa mình ra ngoài, làm một người vợ nhỏ, mua một cái tòa nhà nào đó ở Đông Đô, lâu lâu hắn lại lui tới một lần, so với thời điểm hiện nay xem ra còn tốt hơn rất nhiều.
Đang lúc nàng kinh ngạc vui mừng hết mức, đột nhiên eo bụng tê rần, một cỗ hàn băng đâm rách lá phổi sau đó lại thong thả kiên định hướng trái tim đâm tới.
Đau đớn kịch liệt làm cho nàng run rẩy, lá phổi thương tổn làm cho nàng khó hô hấp, nàng ho khan liên tục, bọt máu chảy ra khỏi khóe miệng làm cho người ta phải sợ hãi...
Ngụy Bính Dần nắm trủy thủ trong tay, từ chỗ sâu kia rút ra từng chút một, mang theo lời xin lỗi: "Nàng không may rồi, ta đã nói với nàng, bản thân nàng không thể sống sót được. Ta chỉ muốn thổ lộ hết tâm sự, cũng không hy vọng một nữ nhân xa lạ có thể bảo vệ bí mật của ta. Chỉ có người chết mới làm có thể làm ta an tâm."
"Hoàng..." Nàng chỉ kịp kêu lên một chữ, trái tim bỗng nhiên bị đâm thủng, hai cái chân dài mới vừa rồi còn linh hoạt, giờ đây liên tục run rẩy sau đó vô lực co cắp lại.
...
Ngụy Bính Dần ắn mặc chỉnh tề chậm rãi đi ra khỏi tiểu lâu, hai gã thị vệ tinh anh theo sau hai bên.
Hắn nhìn tên thị vệ bên trái phân phó một tiếng: "Nói với chủ nhân ở nới này, ta rất thích khoản tiếp đãi này của hắn, còn nữa, nhóm đại nội mật thám sẽ lưu lại một vị trí Đô Thống cho nhi tử của hắn."
Hắn rụt rụt cổ, kéo lại cổ áo của trường bào đỏ thẫm, quay đàu nhìn sang thị vệ bên phải: "Đi vào đưa thi thể nàng kia xử lý cho tốt, tìm một mộ địa đẹp, quang cảnh lớn, dùng quy cách của thê tử hoàng tộc mà chôn cất. Mộ bia có thể ghi họ Bạch tự là Hiểu Yến! Tìm được người nhà của nàng, tặng năm trăm lượng vàng!"
Hai bên rời đi rồi, Ngụy Bính Dần ngửa mặt lên trời nhìn những ngôi sao sáng thưa thớt, khóe miệng khẽ nhếch thành vòng cung, mỉm cười: "Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ ra phải không? Còn sống nàng là một kỹ nữ đê tiện, chết rồi, nàng có thể dùng cách thức chôn cất của một quý tộc. Ta vốn không lừa nàng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]