Chương trước
Chương sau
Giải Linh tiến lên tóm lấy thắt lưng của Tần Phi rồi chạy ra khỏi trướng.

Cước bộ của nàng rất nhanh, trong nháy mắt đã rời khỏi quân doanh. Những binh sĩ đi tuần chỉ mơ hồ thấy một bóng người lướt qua nhưng chỉ một lúc đã mất dấu vết rồi. Làm hại bọn chúng nhiều tên tưởng là mình hoa mắt lên dụi mắt thật kỹ.

"Đại gia ta quen như vậy rồi, có thể bế ta hay không? Ta đang bị thương đấy." Tần Phi hữu khí vô lực oán giận nói nhảm.

Giải Linh thả tay ra, Tần Phi rơi mạnh vào trong đống tuyết. Khuôn mặt hắn bị vùi sâu vào trong tuyết, một hồi sau hắn mới vật vã ngẩng đầu lên hít vào một hơi thật mạnh.

"Ta còn muốn tìm ngươi tính sổ đây!"Giải Linh lạnh lùng quát lên:" Ta nghĩ mãi mới sắp đặt được tuyệt cảnh trên Tuyết Phong dẫn động tuyết lở. Đại thù sắp báo được thế mà ngươi lại phá hỏng chuyện của ta."

"Như vậy cũng không thể coi là báo thù được." Tần Phi thở dài nói:" Đầu tiên là khi tuyết lở, ta vẫn chưa muốn chết. Ta còn rất trẻ tuổi, thế giới này còn bao nhiêu cái đẹp để ta thoải mái hưởng thụ, ta đây còn chưa chơi đủ. Lão bà còn chưa cưới, nhi tử thì chưa sinh cứ như vậy mà chết thì ta làm sao có thể can tâm tình nguyện được. Con người trong thời khắc nguy hiểm tự cứu mình chính là bản năng trỗi dậy."

"Chuyện khác không nói, chỉ cần biết là người Thuỷ đại sư thân thiết ở trên đời này không có nhiều, ngươi nhất định là một người trong số đó. Thân là nửa phần đệ tử làm sao có thể trơ mắt nhìn ngươi chết ở Tuyết Phong. Nếu vậy sau này làm gì còn mặt mũi nào mà đi gặp Thuỷ đại sư."

"Dịch tổng đốc và Bàng Chân mặc dù cùng ra tay đối phó Thuỷ đại sư nhưng họ cũng chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác mà thôi. Có câu nói oan có đầu nợ có chủ ngươi không thể bởi vì không có cách nào tìm Sở đế trả thù mà cứ cùng họ đồng quy vu tận được. Ta nói có đúng hay không?"

Giải Linh hừ lạnh một tiếng:"Ngươi lấy lý do giỏi lắm!"

"Ta cũng bị tổn thất rất lớn a. . .Pháp bảo cứu mạng lần này nhẹ nhàng trôi sạch, sau này gặp kẻ địch tới đánh, ta cũng không có cách nào ứng phó. Sư nương nếu có người muốn ức hiếp ta ngươi nhất định phải giúp ta đánh hắn đó." Tần Phi giả bộ oan ức.

Sắc mặt Giải Linh xem ra lạnh lùng như băng vậy mà cũng không thể nhịn nổi, phải nở một nụ cười, thật sự là không có biện pháp với Tần Phi. Với tu vi của hắn hiện nay, sau khi hồi phục vết thương lần này hắn không đi tìm phiền toái với kẻ khác là phúc phận của kẻ đó rồi. Trên đời này những người có thể thắng được cao thủ niệm vũ song tu cấp tông sư như Tần Phi quả thật là không nhiều lắm. Nhất là nhiều đại tông sư có chút danh tiếng trong thiên hạ cũng có chút quan hệ với Tần Phi. Chỉ có Lưu Nhâm Trọng là cao thủ hàng đầu có bất hoà với Tần Phi nhưng muốn giết hắn mà nói thì vẫn còn rất khó. Thanh Đoạn Ca có tác dụng bảo vệ an toàn cho hắn khi tu vi còn kém. Nhưng hiện tại là kiếm ý đã tiêu hao hết cũng là có lợi cho hắn!

Giải Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la nhưng có vẻ ảm đạm, nàng khoan thai thở ra bằng miệng sương trắng dần dần toả khắp nơi. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến là ngàn năm qua Nguỵ Quốc hoàng tộc không xuất hiện thêm một vị cao thủ Thiên Đạo nào rất có thể cũng bởi vì thanh Đoạn Ca này còn tồn tại. Có cái bùa hộ mạng này những đệ tử hoàng tộc mặc sức mà tùng hoành đâm ra không đặt nặng tâm trí vào việc tu luyện. Cho dù các ngươi cao thủ đến đâu lão tử chỉ cầm Đoạn Ca vung lên, các ngươi cũng chỉ có nước chết. . .

Có được cũng có mất, Đoạn Ca mất tác dụng cũng không hẳn là chuyện xấu.

"Lại miệng lưỡi trơn tru có tin ta cắt lưỡi của ngươi không?" Giải Linh khiển trách nặng nề, sau đó hạ thấp giọng điệu:"Bây giờ ngươi có thể đi được không?"

"Miễn cưỡng có thể đi được." Tần Phi cố sức đứng dậy. Hắn mất quá nhiều năng lượng, trong người lại có nội thương. Hiện giờ một thân công lực không cách nào ngưng tụ được, nên so với người bình thường còn yếu hơn nhiều. Hắn nặng nề cất bước trên mặt tuyết.

Giải Linh giơ bàn tay nhỏ bé của mình đặt ngang hông Tần Phi, một cỗ khí tức ấm áp tràn vào Tần Phi, nó có tác dụng chữa trị kinh mạch, bình ổn lại nhưng tia khí tức đang hỗn loạn. Lúc bắt đầu đi bước chân của Tần Phi còn có vẻ tập tễnh nhưng một lát sau dần dần bình thường trở lại.

Họ đi đến tận lúc hoàng hôn thì tới chỗ doanh trại đóng quân của bộ tộc Quyển Tu.

Ở bên ngoài có rất nhiều đống lửa lớn đang cháy và có rất nhiều người đang ngồi xung quay các đống lửa. Họ lặng lẽ nghe kể về những việc mới xảy ra, có người còn khóc rống lên nước mắt vẫn còn lưu lại, thật là làm người ta đau lòng thương xót.

"Hôm nay có rất nhiều người chết trận, bọn họ chết đi cũng vì quê hương. Cầu mong sao thần linh của Tuyết Phong ở trên cao có thể đem anh linh của họ giữ bên mình, để họ có thể an nghỉ." Giải Linh nhắm mắt thở dài:" Phòng Vô Lượng là một nhân tài, hắn dùng binh mà không theo một khuôn mẫu nào, chiếm được ưu thế mà không làm bừa. Lấy thế bức nhân khiến cho quân đội của Tuyết Nguyên buộc phải quyết chiến xông ra, lừa cho Ba Đồ Nhĩ trúng kế đánh loạn để nắm quyền chủ động trong tay. Nếu không có trận Tuyết lở kia, sợ rằng chỗ này đã thành núi thây biển máu. Thực lực của quân Tuyết Nguyên vốn không thể đối đầu với quân Tây Bắc!"

"Tổn thất khoảng bao nhiêu?" Tần Phi nhỏ giọng hỏi

"Tình huống cụ thể phải hỏi Ba Đồ Nhĩ nhưng ta nghe nói là số lượng người chết trận tại chỗ, bị thương nặng không thể chữa được hay bị bắt làm tù binh và mất tích trong Tuyết lở đã tăng lên hơn hai vạn người. . ."Giải Linh buồn bã nói.

Nàng và người Tuyết Nguyên vốn có giao tình, với Sở quốc luôn là thuỷ hoả bất dung nên dĩ nhiên là nàng ủng hộ người Tuyết Nguyên rồi.

Tần Phi âm thầm lắc đầu. Đối với Tuyết Nguyên, thoáng một cái đã tổn thất hơn hai vạn tráng binh, dù không đến mức trí mạng nhưng cũng đủ để bọn họ mất một thời gian dài mới khôi phục được nguyên khí.

"Ngươi dẫn ta đến đây có phải Tuyết Nguyên xảy ra điều gì bất ổn?"Tần Phi hỏi.

"Rồi ngươi sẽ biết ngay thôi!" Giải Linh cười lạnh.

Đến gần trướng soái to nhất, Tần Phi chưa vén rèm đi vào đã nghe thấy tiếng của Dã Hồ Hướng Nam:" Đừng cãi cọ nữa, hôm nay chúng bị quân Tây Bắc đánh cho đại bại, thủ hạ của Ngột Na Lợi bị tiêu diệt toàn bộ. Ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa thì bỏ mạng. Ngươi đừng có nhìn ta chằm chằm như vậy. Ngột Na Lợi, chúng ta là bằng hữu nhiều năm, ta nói sai sao? Chiến sĩ của ngươi còn sống trở về cũng không quá một trăm người."

"Còn ngươi nữa Ba Đồ Nhĩ. Chiến sĩ của ngươi cũng đã chết sạch. Trong các bộ tộc ở Tuyết Nguyên thì ta chính là người còn nhiều chiến sĩ nhất, có địa bàn lớn nhất. Hiện tại nếu đánh trận nữa thì trong tay các ngươi cũng chỉ còn lại những kẻ già yếu sau này chống cự quân Tây Bắc chỉ còn trông cậy vào Dã Hồ Hướng Nam ta thôi. Vị trí Đại Hãn này ta ngồi là đúng rồi."

Dã Hồ Hướng Nam đang nói đến mức nước miếng bắn tùm lum thì bỗng nhiên một cơn gió rét thổi tới. Y quay đầu lại nhìn theo bản năng chỉ thấy nhoáng một cái, t còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta tóm cổ rồi. Y định thần nhìn lại thì thấy trước mặt là Tần Phi. . .

Dã Hồ Hướng Nam sợ hãi lẩm bẩm nói:" Ngươi không phải chết ở Tuyết Phong rồi sao?"

"Làm ngươi thất vọng rồi. Người tốt không sống lâu, kẻ ác sống ngàn năm, ta chính là kẻ ác độc đây!" Tần Phi nhếch mép cười một tiếng. Tiện tay hắn ném Dã Hồ Hướng Nam xuống mặt đất rồi lấy chân giẫm lên.

Dã Hồ Hướng Nam căn bản cũng không biết chỉ cần y liều mạng dãy dụa nhất định có thể thoát ra. Bây giờ Tần Phi chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, hắn chỉ tỏ vẻ cứng rắn mà thôi, làm được như thế này với Tần Phi là cực hạn rồi, hắn cố gắng để đứng vững. Nếu lúc này chỉ cần có một đứa nhỏ đẩy hắn thôi hắn cũng phải ngã xuống.

Nhưng Dã Hồ Hướng Nam làm sao mà giám động thủ, y đã bị Tần Phi doạ cho kinh sợ từ lâu rồi nên ngoan ngoãn nằm im trên mặt đất. Y còn vênh mặt lên dùng tay áo lau đi bùn tuyết ở trên áo do giày của Tần Phi làm bẩn.

Tần Phi vừa hiện thân, bất ngờ trong trướng các tộc trưởng rối rít rời ghế quỳ xuống .

"Các ngươi làm cái gì vậy?" Tần Phi kinh ngạc hỏi.

Ngột Na Lợi toàn thân thương tích, lão thân vùi trong chiến trận nên hiển nhiên là chiến đấu đến thời khắc cuối cùng. Thủ hạ của lão chết hết hầu như không còn ai, ngay cả lão cũng bị thương hơn mười chỗ. Lúc được cứu, trên người vẫn còn có bốn mũi tên cắm trên người, mũi chỉ còn thoi thóp, hiện trạng gần như không còn tính mạng. Giờ phút này lão quỳ trên mặt đất. Sắc mặt tái nhợt lời nói hữu khí vô lực .

"Tuyết lở là do thần linh trên Tuyết Phong giáng tai hoạ xuống. Mấy vạn ánh mắt, ai nhìn thấy đều hiểu rõ nếu không phải Tần huynh đệ quên cả sống chết, dùng sức toàn thân cản lại tuyết lở thì không còn một ai ở đây còn sống sót cả. Đại ân đại đức như vậy, chúng ta quỳ như thế này có thấm vào đâu hả?" Ngột Na Lợi khàn giọng yếu ớt nói.

"Từ nay về sau chỉ cần là người của Song Tây Bộ, bất kể Tần huynh đệ có gì phân phó chúng ta quyết không từ nan, kẻ nào giám cãi lời Tần huynh đệ lão tử tự tay chém nó."

Ba Đồ Nhĩ cũng đồng ý kêu theo:" Bộ tộc của ta cũng như thế."

. . .

Mỗi tộc trưởng đều đồng ý như vậy, Ngột Na Lợi bỗng mở trừng hai mắt. Dường như lão nhớ tới cái gì đó bèn lớn tiếng nói :" Đã như vậy không bằng đề cử Tần huynh đệ làm Đại Hãn Tuyết Nguyên đi!"

Đầu óc của các vị tộc trưởng kia chưa kịp phản ứng. Nếu ai cũng bảo là sau này sẽ phục tùng Tần Phi thì sao không để hắn làm Đại Hãn đi? Những chuyện khác không nói chỉ cần riêng sự việc chống đỡ tuyết lở mà cứu được binh mã của các tộc cũng đủ để cho mọi người phục sát đất.

Dã Hồ Hướng Nam đang ra sức phủi bùn tuyết do Tần Phi đạp vào. Nghe vậy, y lập tức nhảy dựng, thét rầm lên:" Các ngươi điên rồi, hắn không phải là người Tuyết Nguyên làm sao hắn có thể làm Đại Hãn của người Tuyết Nguyên chúng ta ?"

Ba Đồ Nhĩ hừ lạnh một tiếng:" Vị trí Đại Hãn Tần Phi không làm được, chả lẽ ngươi có thể làm?"

"Tại sao không phải là ta?" Dã Hồ Hướng Nam chỉ vào cái mũi của mình kêu lên.

Ngột Na Lợi giễu cợt nói:" Chúng ta chắc chắn không đồng ý một kẻ bị người khác giẫm chân lên mà không giám ho he!"

Dã Hồ Hướng Nam giận tím mặt, y muốn tung mình đứng dậy nhưng lại sợ chọc giận Tần Phi. Lỡ hắn nổi giân giết mình tại chỗ cho nên làm mặt vui vẻ cung kính nói:"Tần Phi đại nhân tôn quý xin ngài đưa chân của ngài ra xa một chút được không ạ?"

Tần Phi vốn không có ý định nới lỏng chân ra. Hắn ôm quyền hướng về các vị tộc trưởng trong trướng cảm tạ:" Ý tốt của chư vị tộc trưởng, ta xin nhận. Nhưng vị trí Đại Hãn thì hãy lên để người Tuyết Nguyên làm . Hơn nữa ta còn có chuyện của mình nên không thể nào ở lại Tuyết Nguyên được."

Ba Đồ Nhĩ ngẩng đầu nhìn Giải Linh chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, Ba Đồ Nhĩ lập tức lớn tiếng kêu lên:" Nếu Tần huynh đệ có chí hướng của mình thì mảnh đất Tuyết Nguyên cũng không thể nào lưu Tần huynh đệ lại được. Như vậy đi chúng ta đề cử Tần huynh đệ làm Đại trưởng lão Tuyết Nguyên."

Trưởng lão à? Khái niệm về trưởng lão trong đầu của Tần Phi là một người có tuổi, đầu tóc cùng râu ria đều bạc trắng được người khác khom lưng cúi đầu chỉ cần hưởng phúc, không cần cống hiến!

"Cái này là sao. . .Trưởng lão. . ." Tần Phi đang muốn lên tiếng cự tuyệt thì Giải Linh đi tới bên cạnh hắn nói nhỏ vào tai:" Đại trưởng lão Tuyết Nguyên có ý nghĩ cũng không giống bình thường, ngươi cứ đáp ứng đại khái rồi tính sau. Tự nhiên ngươi sẽ được nhiều chỗ tốt!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.