Chương trước
Chương sau
Người đi đường chỉ cho người thư sinh đó ngẫu nhiên ngồi cùng bàn nên không có ai chú ý tới. Ngụy Bính Dần cười cười, vài mụn trứng cá màu đỏ đáng ghét trên mặt của y cũng cùng rung lên theo tiếng cười, dường như đang nhắc nhở Tần Phi rằng y đã là nam nhân chân chính. Không chỉ có như thế, mấy mụn trứng cá còn bao hàm ý tứ khác, thí dụ như, y đã có thể đi làm một ít chuyện giống như những nam nhân bình thường cùng tuổi khác, thậm chí làm còn có thể xuất sắc hơn những nam nhân đó.

Tần Phi hờ hững liếc y một cái, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu cố gắng ăn hết đậu phụ trong bát.

Bây giờ, trong đầu của hắn chỉ có một câu hỏi là tại sao trong lúc mấu chốt này, Ngụy Bính Dần lại không ngại cực khổ chạy từ Đông Đô đến An Đông? Chắc chắn không phải là du sơn ngoạn thủy rồi.

"Tổng trấn, nhân lúc hoàng hôn tốt nhất nên đến hiệu sách trong ngõ Song Mã một chuyến." Thanh âm của Ngụy Bính Dần ép xuống tới cực thấp. Y không nhìn Tần Phi một cái mà chỉ rồi lại lặng lẽ ăn điểm tâm.

Tần Phi không nói một tiếng, hắn nhanh chóng ăn hết mọi thứ, bỏ lại một ít bạc vụn rồi đứng dậy rời đi.

Bọn thị vệ mở đường trước sau thực là uy phong. Trên đường,người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, rất nhiều thiếu nữ thấy Tần Phi, hai mắt tức thì sáng rực lên, nhưng tất cả những điều này cũng chẳng thể ảnh hưởng tới tâm tư Tần Phi. Hắn đã nghĩ ra nguyên nhân Ngụy Bính Dần xuất hiện ở nơi này -- Hạm đội ở Đông Hải là một lực lượng trung thành với Nguỵ Vũ Tốt là thế nhưng lại đầu hàng. Ngụy Bính Dần nhất định phải tới điều tra rõ chân tướng! Mà y hẹn là hoàng hôn hôm nay, điều đó nói rằng vô luận như thế nào mình cũng không thể đi trước báo cho Nhâm Bình Sinh. Xem ra, Ngụy Bính Dần chắc chắn đã đến An Châu từ lâu, tất cả đều đã được thu vào trong con mắt lạnh lùng của y.

Càng là hy vọng thời gian trôi qua mau thì dường như thời gian càng như trôi chậm lại. Thật suốt ruột khi đợi hoàng hôn đến. Trời chiều như máu, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời. Tường thành xưa cũ, mái nhà dốc đứng dưới ánh chiều tà để lộ ra dấu vết của ngàn năm sương gió.

Tần Phi một mình rời An Châu phân thự, lặng lẽ đi tới ngõ nhỏ Song Mã.

Bình thường, tình hình kinh doanh của hiệu sách không được tốt cho lắm, ông chủ là người không biết hai chữ nhịn và lịch sự viết thế nào, chỉ cần cầm quyển sách lật vài trang mà chưa đem ra quầy hỏi mua thì vị ông chủ tính nóng như lửa đó sẽ nhẩy choi choi lên chửi bới như con mẹ hàng cá và tống cổ luôn tên khách hàng không chịu chi ấy ra khỏi cửa. Lúc ngày rộng tháng dài, những người muốn đọc vài trang sách sẽ chẳng bao giờ thèm mò đến cái quầy sách này lần thứ hai. Lão bản lấy một chiếc ghề dựa bằng mây, ra cửa ngồi, hưởng thụ chút ánh nắng chiều hôm. Khi Tần Phi đi qua trước mặt hắn, đôi mắt ảm đạm kia, dường như bị kích thích, tinh quang lóe lên, nhưng ngay lập tức lặng lẽ biến mất, một lần nữa trở thành một lão đầu tử yếu ớt.

Tần Phi trực tiếp đi vào hậu viện, trong viện có hai người đang ngồi, trên bàn đá bày biện một bình trà và ba cái chén.

Nhâm Bình Sinh đứng dậy ôm quyền nói: "Tổng trấn đến thật đúng lúc, ta cũng vừa mới đến."

"Không cần khách khí." Tần Phi đáp lễ, tìm một cái ghế ngồi xuống. Ba người vừa vặn ngồi thành hình chữ phẩm, nhìn nhau không nói.

Ngụy Bính Dần cuối cùng phá vỡ không khí yên lặng, nhẹ giọng hỏi: "Nhâm tướng quân, ta sai người đưa tin cho ngươi, hẹn ngươi hôm nay tới đây gặp mặt là có một việc mà chúng ta ở Đông đô nghĩ đến nát óc cũng không ra. Năm xưa, Sở đế dùng quan to lộc hậu chiêu hàng ngươi, ngươi không mảy may suy chuyển. Chúng ta cũng biết, ngươi là một người có tiết tháo có cốt khí chắc chắn sẽ không tùy tiện khuất phục dưới bất cứ ai."

Y dừng một chút, giọng điệu bình thản đến cực điểm nói: "Cho nên, Nhâm tướng quân, hôm nay ta tự mình đến gặp. Ngươi cũng đã biết thân phận của ta, nếu như ngươi thật sự quy hàng Sở quốc, vậy thì bây giờ hẳn là sẽ bắt ta, giết ta!"

Tần Phi lặng lẽ nhìn Ngụy Bính Dần nói, trong lúc đó,bỗng nhiên Tần Phi cảm giác mình vẫn luôn xem thường cái tên thái giám chết bầm này. Ngụy Bính Dần đã làm việc,thì không có một chuyện nào là Tần Phi có thể bắt bẻ được. Hôm nay, Ngụy Bính Dần lấy thân phạm hiểm chiếu tướng Tần Phi. Nước cờ bức cung bức hiếp đến cửa nhà thế này có thể nói là rất cao tay.

Thực ra y làm thế cũng không có gì khó hiểu. Nếu như Nhâm Bình Sinh thật sự bắt hắn, rất tốt, cho thấy lực lượng còn sót lại của hạm đội Đông Hải đã hoàn toàn phản bội. Nếu vậy Đông đô cùng đầu não các nơi là người Ngụy Vũ Tốt phải lập tức chuyển sang hoạt động bí mật để bảo toàn thực lực. Đồng thời, Ngụy Bính Dần lấy thân phạm hiểm,danh vọng ở bên trong lực lượng Ngụy Vũ Tốt cũng sẽ được nâng cao chút đỉnh, chỉ cần Tần Phi cùng Nhâm Bình Sinh không đánh chết y tại chỗ, thì nhóm già trẻ của Ngụy Quốc nhất định sẽ mang tính mệnh ra đánh bạc để cứu "trái chín còn sót lại của hoàng tộc".

Nếu như Nhâm Bình Sinh không bắt hắn... thì nói lên Nhâm Bình Sinh quy hàng là một âm mưu, lão vẫn cùng chiến tuyến với người Ngụy Vũ Tốt, ít nhất là không cam tâm tình nguyện cùng Sở quốc đứng trên một con đường. Vậy... lão đầu hàng Tần Phi là có động cơ, đã có tính toán thiệt hơn .

Đối với Nhâm Bình Sinh mà nói, đó là một sự lựa chọn khó khăn. Trước mặt hai người, một rất có khả năng là nhận được quyền thừa kế, được đại tông sư Tôn Hạc thừa nhận là có huyết mạch hoàng gia; một người khác là hoàng tử nước Nguỵ xưa đã trải qua trăm cay nghìn đắng từ trong hoàng cung Sở quốc chạy ra tìm đường sống. Ở trong mắt Nhâm Bình Sinh mà nói, bọn họ có thể là một đôi huynh đệ có cùng gốc, nhưng thân phận bí ẩn này lão không thể bóc trần được.

"Nhâm tướng quân không động thủ sao?" Ngụy Bính Dần cười cười: "Ta đây chỉ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi còn có phải là người Ngụy Vũ Tốt hay không ?"

"Ta..." Nhâm Bình Sinh mơ hồ có cảm giác, đại giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước xô lên bờ cát. Những người tuổi trẻ này ăn cái gì mà lớn lên? Tại sao Tần Phi làm cho người ta cảm giác khó có thể ứng phó, mà Ngụy Bính Dần trước mỗi vấn đề cũng đều giống như tóm chặt huyệt mệnh môn, mình biết đáp lại thế nào đây? Thậm chí lão còn cảm thấy được, nếu Ngụy Quốc hai mươi năm trước có hai người trẻ tuổi này thì chưa chắc đã mất nước...

Tần Phi quyết đoán cướp lời Nhậm Bình Sinh,nói: "Lão không còn là thuộc hạ Ngụy Vũ Tốt, lão là bộ hạ của ta!"

"Vậy xin bắt ta." Ngụy Bính Dần giơ hai tay chậm rãi đưa đến trước mặt Tần Phi.

"Muốn bắt ngươi, ở Đông đô, ta đã có thể bắt ngươi hai mươi lần rồi." Tần Phi giễu cợt, hắn cười bảo: "Biết trò mèo vờn chuột không? Nếu như cắn chết ngay con chuột thì sẽ chẳng có gì để chơi cả. Ta không bắt ngươi, bởi vì ta muốn bắt ngươi là có thể bắt được."

Ngụy Bính Dần cứ để tay như thế mà không rút về. Y có cảm giác mối quan hệ của Thủy Tình Không và Tần Phi là không đơn giản, Tần Phi có thể chiêu hàng Nhâm Bình Sinh, có lẽ là do Thủy Tình Không đã để lại cho Tần Phi tín vật gì đó. Chỉ thế mới có thể khiến người một lòng trung thành như Nhâm Bình Sinh cam tâm tình nguyện nghe lời.

Vả lại, y tới An Đông lần này, lưng gánh hai trọng trách nặng nề. Thứ nhất, y phải cho Ngụy Vũ Tốt biết Nhậm Bình Sinh có thật là đã phản bội hay không. Thứ hai, y muốn thay Sở đế xem xét xem có phải Nhâm Bình Sinh muốn đầu hàng thật không.

"Hai vị thân là quan viên của Sở quốc, nhìn thấy người Ngụy Vũ Tốt ta đây sao lại thờ ơ. Triều đình Sở quốc đã nuôi được hai vị quan thật tốt a." Ngụy Bính Dần cười lên ha hả.

"Lần này, ta chưa nói là sẽ không bắt ngươi." Tần Phi cười lạnh bảo.

Sắc mặt Ngụy Bính Dần lập tức thay đổi, y nhận ra hàm ý trong câu nói của Tân Phi. Hắn không phải là nói giỡn với y. Bất kể là với thân phận là Tứ hoàng tử chân chính của Sở quốc hay hoàng tử giả của Ngụy Quốc, Ngụy Bính Dần cũng không thể để Tần Phi bắt lại.

Nhâm Bình Sinh thấy không khí đột nhiên thay đổi, vốn định lên tiếng khuyên can, nhưng chợt thấy Tần Phi nháy mắt ra hiệu với mình. Nhâm Bình Sinh không phải chỉ có lòng trung thành,mà cũng không phải là đần! Trong nháy mắt liền hiểu dụng ý Tần Phi.

Thật cũng tốt, giả cũng được! Chuyện mình đầu hàng Tần Phi, dẫu thế nào cũng phải đi tiếp. Càng nhiều người biết mình là giả bộ đầu hàng thì khả năng truyền ra ngoài càng lớn, cho dù người biết là Ngụy Bính Dần thì sao chứ. Nghĩ thông suốt điều này, Nhâm Bình Sinh ra tay còn nhanh hơn so với Tần Phi, chưởng như phong lôi, đã bổ về phía Ngụy Bính Dần.

"Phản thật rồi..." Ngụy Bính Dần sợ run cả người,hai người trước mắt,dù là ai,hắn đánh cũng không lại. Vốn dĩ, hắn đinh ninh rằng Tần Phi là dựa vào mối quan hệ với Thủy Tình Không mới thu nạp Nhâm Bình Sinh, mà với lòng trung thành của Nhâm Bình Sinh tuyệt đối sẽ không nảy sinh sát ý với hoàng tử Ngụy Quốc, Tần Phi đã sớm có thể bắt y, nhưng vẫn không bắt, nói như thì vậy lần này cũng không ngoại lệ. Ngụy Bính Dần tự tin mười phần, do vậy mới sắp đặt cuộc gặp mặt ngày hôm nay.

Thật không ngờ, Tần Phi xuống tay mà ngay cả Nhâm Bình Sinh cũng động thủ. Mồ hôi lạnh trên người Ngụy Bính Dần nhất thời tuôn ra, y gào thét khàn giọng, lão bản ngoài cửa đã phát giác sự tình bất thường bèn uốn mình, lách vào trong viện xông tới cứu giúp, thân hình còn đang giữa không trung nhưng đao mang đã tới gần Nhâm Bình Sinh...

"Cút!" Tần Phi cũng cuốn ống tay áo,nhảy lên,xoay mình trên không. Lão bản dường như bị một dây thừng vô hình dẫn dắt, lực lượng toàn thân đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất, cả người ngã xuống đất. Những tầm gạch trên mặt đất cứng rằn là vậy cũng bị gã làm vỡ bảy tám tấm.

Ngụy Bính Dần nhanh chóng đem hết toàn lực tránh chưởng phong của Nhâm Bình Sinh , nhưng không ngờ vô tình lại hướng đến chỗ Tần Phi.

Tần Phi khẽ chuyển đại thủ, chế trụ cổ họng Ngụy Bính Dần , mỉm cười nói: "Ngươi xem, khi ta nói không chơi, ngươi liền không có tư cách để tiếp tục chơi nữa."

Nhâm Bình Sinh từ đầu đến giờ vẫn nghiêm túc, nhưng đến giờ phút này cũng nhịn không được thái độ chơi đùa của Tần Phi, dù sao, Ngụy Bính Dần là người duy nhất được xác định là hoàng tử Ngụy Quốc. Nếu Tần Phi thật muốn giết chết hắn tại chỗ, Nhâm Bình Sinh cũng không thể làm khác hơn là trước tiên ra mặt cứu Ngụy Bính Dần ra.

Mối quan hệ của ba người hết sức phức tạp, chỉ một hành động thái quá liền có thể biến tình bằng hữu vừa hình thành trong nháy mắt biến thành cừu địch.

Tần Phi sao lại có thể không biết Nhâm Bình Sinh nghĩ gì? Tần Phi khẽ thở dài, hắn phải dập tắt sự đắc ý của Ngụy Bính Dần, phải làm cho niệm lực của y không có chỗ phát huy.Nghĩ thế,Tần Phi liền nói: "Trước hết giam hắn lại đã. Ngươi trở về Ngụy đảo, một thời gian nữa ta sẽ đi tìm ngươi."

Nhâm Bình Sinh gật đầu, không nhiều lời. Trong lòng lão đầy những suy đoán, Tần Phi hẳn biết thân phận Ngụy Bính Dần, hai người rất có thể là thân huynh đệ thì làm sao có thể hạ sát thủ đây? Lần này Tần Phi bắt y, chỉ sợ rằng sau đó cũng phải tìm cớ mà thả hắn ra thôi. Đơn giản là diễn kịch hù dọa Ngụy Bính Dần mà thôi.

Tần Phi liếc Ngụy Bính Dần một cái, hắn thật sự không biết thân phận thực của Ngụy Bính Dần. Trước hết giam y lại là một phương pháp xử lý tương đối thỏa đáng! Ít nhất, có thể tới tìm Tôn Hạc để kiểm tra xem thế nào.

Sau khi Ngụy Bính Dần bị bắt, y liền không nói một lời cứ như là đã bất tỉnh. Tần Phi một tay xách Ngụy Bính Dần, sải bước hướng tới phân sở An Châu.

Chân trước mới vừa bước vào cửa lớn của An Châu phân thự , Tần Phi liền ném Ngụy Bính Dần xuống đất bảo đám mật thám: "Giải đến bí lao, canh phòng nghiêm ngặt."

Vừa dứt lời, bỗng nhiên hậu viện có tiếng thét kinh hãi, theo sau đó là một tiếng hét thảm .

Thần sắc Tần Phi biến đổi, hắn dẫn theo lính gác cửa quát lên: "Kẻ nào dám tới Sát Sự Thính làm loạn?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.