Khi nghe thấy cái thanh âm này, khóe mắt của Giải Ý mơ hồ đỏ lên.Cái thanh âm kia thật sự,quá quen thuộc đối với nàng, có một người đã từng theo nàng từ nhỏ đến lớn, cùng nàng…làm thanh mai trúc mã, cùng nàng…. nương tựa lẫn nhau.Vì tương lai của Ngô quốc, hai người đã chịu rất nhiều hy sinh. Nàng còn nhớ cái đêm đầu tiên ấy, hai người rất điên cuồng, không kiêng nể gì cả, tuy có đau một chút nhưng vô cùng vui vẻ. Có lẽ hai người biết rằng đời này kiếp này đây chính là lần được say sưa thỏa thích cuối cùng của cả hai…..Một lần lại thêm một lần, mồ hôi đã thấm ướt chăn đệm, thậm chí ngay cả tiếng nói của Giải Ý cũng bắt đầu khàn khàn…
Cho đến khi hoàng tử trẻ tuổi này kiệt sức,không cách nào vui vẻ thêm nữa thì mới được coi là kết thúc một đêm phong lưu khoái hoạt. Mà ngày hôm sau, Giải Ý đã hoán đổi lại thành Giải ngữ để ra ngoài. Hôm qua nàng đã thành công đưa thái tử vào trong doanh trướng của nàng. Nàng còn nhớ rõ cái đêm hôm ấy, cùng thái tử ở chung một chỗ, mắt nàng nhắm nghiền, trong đầu nàng tràn ngập bóng hình của tình lang ngày xưa, hai hàng nước mắt nàng lăn dài trên đôi má nhưng không thể rơi xuống được.Thật buồn cười là cái tên Thái tử Sở Quốc ấy tưởng nàng bị đau a…..
Trong một căn phòng kín có một thanh âm của nam nhân vọng ra bên ngoài:”Ngũ hoàng tử, ta kể một câu chuyện xưa cho ngài nghe.Ngày xưa có một loài chim nọ, người ta hay gọi nó là cò trắng, nó luôn đem trứng của mình chôn dưới những cồn cát bên bờ sông nhưng con sông đó lại thường hay xuất hiện loài cá sấu hung tợn, chúng luôn luôn rình mồi. Nếu những con cá sấu ấy mà phát hiện ra những quả trứng thì nó sẽ nhai nuốt tất cả. Ngũ hoàng tử, ta đố ngài con cò trắng đó làm cách nào để đẻ trứng đấy?”
Ngũ hoàng tử chưa lên tiếng thì có thanh âm nam nhân khác trách mắng xen vào :”Bảo vệ con cái là thiên chức của người làm cha làm mẹ. Cò trắng tất nhiên sẽ đánh nhau với con cá sấu để bảo vệ cho những quả trứng chưa nhìn thấy ánh mặt trời của nó”
Thanh âm của nam nhân trước lại cười lạnh bảo:”Thật tức cười..haha…cò trắng nếu như nhìn thấy con cá sấu ăn trứng của nó. Nó tuyệt đối sẽ không chiến đấu ngược lại còn quay đầu bỏ chạy, vì nó biết….cho dù có chiến đấu đi nữa thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Nó sẽ giữ lại cái mạng này để chờ khi con cá sấu đã thật sự no mà bỏ đi thì nó quay lại… tìm kiếm những quả trứng may mắn còn sống và tiếp tục nuôi lớn. Ngũ hoàng tử, thế cục hiện tại chúng ta phải giống con cò trắng kia. Đừng hi sinh một cách vô ích.”
Tần Phi chỉ đứng im lặng dùng ánh mắt hóa ái nhìn chứ không nói gì cả vì hắn biết Ngũ hoàng tử chuẩn bị nói ra những lời cực kì quan trọng. Nếu như Ngũ hoàng tử thật sự quyết định muốn làm cò trắng thì tỷ muội Giải Ý Giải ngữ nhất định phải hy sinh. Thí con Sĩ, thí con xe để giữ lại con tướng thì đúng là một cách làm thông minh. Nếu như phía trước thật sự chỉ có con đường chết thì cho dù có hi sinh mãnh tướng cũng phải đánh một trận đầu rơi máu chảy. Là đại trượng phu thì phải lấy đại cuộc làm trọng, có việc nên làm có việc không nên làm, một bên là tình nghĩa khi xưa một bên là sinh tử của mình. Có phải nên bỏ qua tình nghĩa?
“Ngũ hoàng tử,đừng suy nghĩ thêm gì nữa. Cô gái kia đã bị tên Thái tử Sở quốc cưỡng đoạt rồi, nó đã không còn trong trắng nữa. Cho dù cứu về Ngô Quốc cũng không thể công khai với mọi người bên ngoài được đâu. Nếu nó có ở bên cạnh Hoàng tử thì cũng chỉ làm một nữ nhân bình thường suốt ngày trong cung mà thôi. Tôn nghiêm của hoàng cung sao dễ dàng để cho một nữ nhân đã bị người khác cưỡng đoạt tiến vào hoàng tộc được chứ. Nếu như vậy huyết mạch hoàng thất sẽ hỗn loạn a..”
Bên ngoài Giải Ý như bị năm đạo thiên lôi đánh trúng, cả người chấn động thiếu chút nữa là ói ra máu. Mình tận trung tận lực vì nước quên thân, ngay cả trinh tiết cũng hi sinh. Kết quả thì sao chứ, bọn họ lại xem mình giống như mấy ả kỹ nữ tầm thường kia.
Hai mắt Tần Phi trừng lên, sự đời vốn dĩ là như thế, có đôi khi, mình không tiếc cả mạng sống vì người khác, nhưng có người thì lại đứng sau lưng cười lén mà còn bảo ngươi là con dao hai lưỡi. Lòng người mau thay đổi, tình cảm thì lúc lạnh lúc nóng, đạo lý đó Tần Phi đã sớm thấu hiểu. Hắn chỉ là người bình thường chứ có phải phật tổ đâu mà phổ độ chúng sanh cứu giúp người khác, hắn chỉ có thể bảo vệ mọi người, đối xử với họ cho thật tốt
Tên còn lại hối thúc nói: “Ngũ hoàng tử, việc này không nên chậm trễ được đâu,chúng ta phải luôn đêm để rời thành, đừng lãng phí thời gian thêm nữa. Dựa vào võ công của chúng ta, trừ phi là những tên cao thủ đứng đầu đại nội Sở quốc hoặc là cả một đội quân nhân mã, bằng không, chúng ta nhất định sẽ đưa hoàng tử trở về Ngô Quốc một cách an toàn. Nữ nhân thôi mà, khi quay về Ngô Quốc, ngài muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không tốt hơn một đứa con gái này sao. Hơn nữa cho dù nó thật sự xinh đẹp thì sao chứ, Giang Nam chúng ta cái thứ gì mà không có?. Đến lúc đó, chỉ sợ ngài nhìn thôi cũng chóng mặt luôn a”
Một người khẽ cười nói: “Nói nhảm, những cô nương bên cạnh Ngũ hoàng tử có ai mà không phải là mỹ nữ quốc sắc thiên hương nghiêng nuớc nghiêng thành hả? Tầm mắt Ngũ hoàng tử cao như vậy, những cô nương phấn hoa lòe loẹt tầm thường kia làm sao có thể lọt vào mắt của người chứ? “
“Đúng vậy a đúng vậy a, hôm trước Ngô Quốc, có một nữ học sĩ họ Lưu, nàng hết lần này tới lần khác nhờ ta chuyển cho Ngũ hoàng tử một bức thư, trong thư nói là ngày đêm tương tư, thương nhớ, trông ngóng người sớm ngày quay về, Ngũ hoàng tử nhanh nhanh quay về đi, đừng để nàng ta một mình trong căn phòng lạnh lẽo như vậy a”…
Vừa nói xong hắn cười lên hắc hắc khoái ý nói tiếp:”Nữ học sĩ họ Lưu này dáng người toát lên vẻ đoan trang, cao quý, lại vô cùng xinh đẹp, hết mực chung thủy với người. Lần này quay về, nhất định hoàng thượng sẽ hỏi cưới nàng cho hoàng tử.”
Cuối cùng, sau khi để cho Giải Ý chờ đợi khá lâu, Ngũ hoàng tử lại lần thứ hai cất tiếng, nhưng lời nói ra lại không như mọi người nghĩ : "Nói nhảm, bây giờ thành hôn thì cũng chỉ kịp báo lên Thất tinh tử, mà nếu chậm hơn chút nữa thì chẳng lẽ ta phải nói là Lưu tiểu thư mang thai năm tháng là có thể sinh con sao?"
Hai mắt Tần Phi mở to thật sự kinh ngạc, cùng với sự kinh ngạc của Giải Ý thì hoàn toàn trái ngược nhau. Ẩn ý trong ánh mắt của Tần Phi hoàn toàn là sự chắc chắn, ánh mắt khoa trương cùng với thần sắc kinh ngạc kia dường như vô tình nói với Giải Ý : "Ngươi xem, suy đoán trước đó của ta đã hoàn toàn đúng. Tình lang kia của ngươi cũng chỉ là một nam nhân ba hoa, thật ra hắn ở Ngô Quốc đã có người khác (vợ) hơn nữa còn sắp có con rồi. Mà ngươi lại hi sinh vì một người như vậy, ngươi đúng là một cô nương ngốc lại còn không biết!""
Hai mắt của Giải Ý trừng lên, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Tần Phi đã bị nàng lăng trì chết hàng trăm lần rồi….Nếu như lửa giận trong lòng nàng có thể đốt cháy, thì có lẽ Tần Phi bây giờ đã thành que thịt nướng mất rồi
Tần Phi cười cuời, nói:“Cô nương, mau bước ra đi ! “
Tần Phi vừa nói xong, thì tất cả mọi người trong phòng lập tức cảnh giác lên, một nam tử khác lớn tiếng quát lên:”Ai?”, lập tức, có mấy người nối đuôi nhau xông ra, những tên này này mặc dù ăn nói hạ lưu chẳng ra gì nhưng thân thủ thì vô cùng lợi hại. Trong nháy mắt chúng đã đứng ở bốn phía sân trong rồi, từng tên chia nhau khống chế phương hướng có thể chạy trốn, có người còn nhảy ra ngoài tường để xem có mai phục bên ngoài hay không. Khi có người ra hiệu an toàn thì mấy vị Cao thủ nước Ngô thở phào nhẹ nhõm.
“Ngô Xương, mau bước ra đây “…Giải Ý lập tức lạnh lùng quát lên
Một tiếng “cạch“ kêu lên, một vị nam tử cao gầy từ bên trong bước ra ngoài…Tần phi mỉm cuời nhìn vị hoàng tử Ngô Quốc kia, không thể không nói cái tên hoàng tử này đúng là trời phú cho cái mã đẹp trai, từ nhỏ đến lớn y đã sống trong hoàng cung vì vậy chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng toát lên vẻ quyền cao chức trọng, toát lên vẻ kiêu ngạo…..
“Giải Ý, nàng là tự mình trốn ra được đây sao” Ngô Xuơng nhìn thấy Giải Ý,vẻ vui sướng hiện rõ trên gương mặt
Giải ý cười thầm trong bụng: “Nếu như không phải chính tai ta nghe thấy những lời này, thì chắc cả đời vẫn bị ngươi lừa gạt. Nếu chỉ nói về Lưu tiểu thư kia thì không nói làm gì, đằng này cái đám hộ vệ khốn kiếp kia lại sau lưng nói xấu ta, ngươi một câu giải thích hộ cũng không nói. Ta bỏ mặc cả liêm sĩ, dâng hiến tấm thân cho người ta, là vì ai, vì cái gì, chẳng lẽ ngươi không biết?. Đứa bé trong bụng này,phải làm sao đây…..ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng”
Ngô xương nghe ra được trong câu nói của Giải Ý có kèm theo sự tức giận nhưng cũng không làm ra hành động giải thích nào. Y bèn quay sang nhìn Tần Phi một cách hứng thú rồi thản nhiên nói :”Ố ô, tưởng ai hóa ra là nàng, Giải gia Tam tiểu thư phải chăng đã phản bội Ngô Quốc, còn mang theo cả tổng trấn Tần Phi Sát sự thính của nước Sở tới trước để bắt chúng ta. Các vị, phản quốc là một tội lớn, có thể giết ngay tại chỗ, sau khi quay trở về Ngô quốc ta sẽ đích thân đến Giải gia để giải thích, ta tin chắc rằng Giải gia gia chủ là một người hiểu chuyện, nếu như biết con gái của mình ở đây phản bội Ngô quốc, thì cho dù là con gái cũng sẽ giết chết nàng ta”
Tần phi thở dài một hơi :”Nói thật, người không biết xấu hổ ta đã thấy qua không ít, nhưng người như ngươi thì thật sự lần đầu tiên ta mới thấy, ngươi trở mặt còn nhanh hơn người ta lật sách, da mặt thì dày còn hơn cả vách tường, thay đen đổi trắng, gài cả tang vật vào bức thư, một nhân vật như vậy, hôm nay ta đã được mở rộng tầm mắt a”
“Đấu võ mồm với ta, không có ích lợi gì đâu”. Ngô xương liếc mắt nhìn Giải Ý, lại nhìn xuống bụng nàng, miệng vẫn còn tiếp tục ra lệnh : “Không nên nói nhiều, giết chết bọn chúng rồi sau đó chúng ta lập tức trở về”
Giải Ý cắn chặt răng, gằn từng câu từng chữ hỏi : “Ngươi mấy ngày này cũng không quay về Ngô quốc, nếu như đối với ta không có chút tình cảm nào thì rốt cuộc là vì lý do gì?”
Ngô xương vẫn im lặng không nói gì, Tần phi lại nói thay vào:”Sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn, ngươi thật sự muốn biết sao?”
“Ngươi biết tại sao àh?” Giải Ý lạnh nhạt hỏi : “Phải chăng ngươi là thần tiên”
Tần Phi khóe miệng hiện lên một tia cười mỉm mà nhìn Ngô xương khinh thường nói :”Ta vẫn cho rằng, một người đàn ông sống trong cung tâm lý ít nhiều cũng hơi bệnh hoạn. Điều thú vị là, nước Sở đối với các hoàng tử khi tới tuổi thành niên đều bị đuổi ra ngoài cung, tự sống ở ngoài, hoàng tử có thể gặp gỡ các thần dân của mình. Triều đình không can thiệp vào bất cứ hành động nào của hoàng tử. Nước Ngô lại khác, hoàng tử làm gì cũng đều bị quản lý."
"Nếu như ta đoán không sai thì trong lòng Ngô Xương có ý niệm tà ác. Hắn không phải bởi vì ngươi mà không nỡ rời An Châu mà là bởi vì hắn có một ý nghĩ rất lạ lùng trong đầu. Hắn biết ngày nào ngươi cũng phải phục vụ thái tử nước sở, mà hắn vừa nghĩ tới ngươi ngủ cùng nam nhân khác thì vô cùng hưng phấn. Loại hưng phấn này sẽ làm hắn cực kỳ mãnh liệt khi ở gần ngươi. Có thể cả buổi hắn ôm kỹ nữ nhưng trong đầu luôn nghĩ đến chuyện ngươi với thái tử làm."
Tần Phi chỉ thẳng vào mặt Ngô Xương:"Ta đánh cuộc là ngươi có ý nghĩ kỳ quặc này, trừ chuyện đó ra thì không còn lý do gì mà ngươi phải ở lại An Châu nữa. Hơn nữa ngươi có thể giả dạng làm ra vẻ đa tình không nỡ rời bỏ Giải Ý mà đi. Thật ra thì ... ngươi chỉ là tên lưu manh có ý nghĩ hạ lưu biến thái tới cực điểm mà thôi."
"Vô liêm sỉ!" Sắc mặt Ngô Xương biến thành dữ tợn, y phất tay áo gằn giọng ra lệnh:"Giết hắn đi!"
Mặc dù y ra vẻ cực kỳ phẫn nọ nhưng ai cũng thấy Tần Phi không nói sai. Ngô Xương do bị Tần Phi lật mặt mà thẹn quá hóa giận, đau đớn hạ đòn sát thủ.
"Trên đời này lại có chuyện hoang đường như thế, còn có người hoang đường như thế sao?" Giải Ý buồn bã thốt lên:"Ta sống còn có ý nghĩa gì? Ngươi muốn chém giết hả? Thì giết ta đi!"
"Nói đùa kiểu gì vậy?" Tần Phi kéo Giải Ý lui về phía sau. Hắn cười ha hả với Ngô Xương mà rằng:"Ngươi thật cho rằng chỉ bằng mấy tên binh tôm tướng tép này mà có thể giết ta sao?"
Tần Phi từ từ rút Đoạn Ca ra cầm ngược trong tay, nụ cười biến mất, ánh mắt trong veo kiên nghị lạnh lùng mà ngạo nghễ nói:"Để ta đưa hai vị Tông sư nước Ngô quy thiên!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]