Người cầm ngang thanh đao kề cổ là một thiếu niên giỏi lắm chỉ mười sáu mười bảy tuổi. Khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao gầy. Hai đầu lông mày có vẻ cương quyết bướng bỉnh nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận.
Ánh mắt Nhâm Bình Sinh nhìn lướt mọi người thì thấy Tần Phi đã đi vào, lão thản nhiên ra lậnh:"Được rồi, ai không quy hàng thì ở lại, còn lại ra ngoài hết đi."
Người ở trong sân ra ngoài quá nửa, ngay cả Thôi Khải Hiếu cũng đi ra ngoài. Còn lại khoảng mấy chục người đứng im không nhúc nhích tựa như nhập vào ánh sáng trời chiều. Tuổi của bọn họ không giống nhau, có người bốn năm mươi tuổi, cũng có ngwoif có mười mấy tuổi. Người nào cũng giống như nhau, trên khuôn mặt tỏ ra rất tức giận và bất mãn.
Nhâm Bình Sinh chậm rãi nói:" Những năm gần đây, kỷ luật của chúng ta nghiêm minh, chưa có ai dám làm trái ý của ta. Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Ta cho các ngươi một cơ hội, nghe xong lời giải thích của ta nếu vẫn quyết định không đầu hàng thì có thể tự bỏ đi. Nhưng không được quay về đất liền. Trong biển rộng mênh mông có rất nhiều hải đảo chưa ai biết tiên, xa hơn nữa nghe nói còn có nhiều tiểu quốc. Đại khái các ngươi có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu ta mà nghe thấy các ngươi trở về nhất định sẽ tự tay xuất thủ, nhất định chém đầu các ngươi. Nếu như ta nói xong mà quyết định quy hàng là tốt nhất, còn nếu không đồng ý được với ta thì cứ tự tử đi."
Nhâm Bình Sinh vừa nói xong những câu này. Tất cả mọi người trong sân bao gồm cả Tần Phi đều thay đổi sắc mặt. Lời của Nhâm Bình Sinh đã chỉ cho mấy chục người hai con đường hoặc là trốn vào biển rộng mênh mông, trọn đời lênh đênh trôi dạt hoặc là chết ở chỗ này ...
Thiếu niên kia cao giọng:"Nói đi, cũng chỉ một lần chết mà thôi, ta từ trước đến giờ chưa biết sợ là gì."
Nhâm Bình Sinh trầm giọng:"Ta đương nhiên biết các ngươi không sợ chết. Các ngươi nghe cho kỹ ..."
Lão dừng lại một chút rồi nói:"Ta quy hàng Tần Trấn đốc Tần Phi mà không phải là quy hàng nước Sở. Nguyên nhân quy hàng Tần Trấn đốc bởi vì hắn là đệ tử chân truyền của Tôn đại sư Tôn Hạc, còn có Đoạn Ca thần kiếm ... Câu này ta chỉ nói một lần, Đoạn Ca trước đây luôn là bội kiếm phòng thân của Nguỵ đế các đời, chỉ những người được lập làm thái tử sau này mới được truyền. Ta tin rằng, nếu Tôn Hạc đã đưa Đoạn Ca cho Tần Phi thì dù hắn không phải là thái tử nước Nguỵ thì cũng là người thuộc hoàng tộc còn sót lại. Nếu không, dù phải huỷ thanh kiếm này, Tôn đại sư cũng không dám tuỳ tiện giao cho một ngoại nhân!"
TầN PHI tái mặt, miệng lẩm bẩm:"Sao lại có thể như thế?"
Nhâm Bình Sinh thở dài nói nhỏ:"Ý nghĩa tượng trưng của Đoạn Ca nếu chỉ là một thanh thần kiếm thì tại sao ta chỉ nhìn nó một lần lại quyết định đầu hàng ngươi. Đầu hàng ngươi, ta còn là một tướng quân Nguỵ quốc làm sao có thể đầu hàng được."
"Ngươi nói là ..." Trong lòng Tần Phi còn trăm ngàn chuyện muốn hỏi nhưng không biết phải hỏi từ đâu, ánh mắt mê man bất lực nhìn Nhâm Bình Sinh.
"Các ngươi đang nghe những chuyện cực kỳ bí mật. Năm xưa rất ít người biết được ý nghĩa truyền thừa của thanh Đoạn Ca, mọi người chỉ biết là đó là Thiên tử kiếm mà thôi. Nếu như không phải ta có cơ duyên xảo hợp, trước lúc lui vào trong biển rộng nghe được tin cơ mật thì ta cũng không biết đâu. Chuyện cơ mật này không thể tiết lộ, bây giờ là lúc các ngươi quyết định." Nhâm Bình Sinh mặt không đổi sắc nói câu cuối cùng.
Thiếu niên kia bị kích động, nó quay người lại nhìn Tần Phi từ trên xuống dưới lại nhìn từ dưới lên trên rất cẩn thận một hồi lâu rồi run giọng nói:"Sinh thời có thể nhìn thấy một vị hoàng tộc Đại Nguỵ, con cháu Thần Vũ Đế thì đã không sống uổng kiếp này rồi."
Vừa dứt lời, cương đao trong tay thiếu niên đảo ngược rồi lướt xuống, hẳn là muốn cắt ngang cổ họng của chính mình. Bỗng nhiên hàn quang loé lên, một luồng sáng màu bạc vẽ một đường vòng cung quỷ dị xẹt đến đánh rơi cương đao xuống đất. Mọi người nhìn thấy chỉ là một bông hoa thì đã thấy tiếng thanh đao rơi xuống đất. Nhìn kỹ lại thì đã thấy Tần Phi đứng bên cạnh tên thiếu niên rồi. Hắn trầm giọng:"Cần gì phải chết?"
"Nó là con trai của ta, tên là Nhâm Đạo!" Nhâm Bình Sinh thản nhiên nói:" Với địa vị là con trai của ta mà dám chất vấn lại quyết định của phụ thân, phải chết! Với địa vị bộ hạ mà cãi lại hiệu lệnh của chủ tướng, cũng là chết. Biết chuyện bí mật không nên biết, phải chết!"
Tần Phi lắc đầu:"Thân phận của ta chưa có gì chứng nhận, cần gì phải tôn lên bề trên. Ai ở đây cũng là đàn ông cả, người quyết ý không hàng, chuyện sống chết đã không ở trong tâm. Cho dù lời ngươi nói là thật đi chăng nữa ta cũng tin tưởng là bọn họ không bán đứng chuyện cơ mật này."
Những người đứng trong sân nghe thấy Nhâm Bình Sinh nói ra tin sét đánh như thế, ai ai cũng mặt xám như tro. Lại nhớ lại những lời mình đã chất vấn chủ soái, người đã dẫn dắt hiệu lệnh mọi người chiến đấu mấy chục năm nay thì lại càng cúi đầu xấu hổ không dám nhìn lên. Nhâm Đạo khuỵu chân quỳ rạp xuống trước mặt Nhâm Bình Sinh khóc mà rằng:"Nhi tử bất hiếu dám hoài nghi phụ thân, sống tạm thì sau này cũng không còn mặt mũi làm người, nhi tử không sợ chết chỉ cầu phụ thân tha thứ."
Hổ dữ không ăn thịt con, Nhâm Bình Sinh nhìn đứa con đã dưỡng dục nhiều năm làm sao mà không động tâm bèn cười khổ:" Tình phụ tử ruột thịt, ta sao lại trách con?"
Mỗi người bèn lấy binh khí của mình ra, vẻ mặt ngưng trọng như muốn tự sát. "Xoẹt!" Đoạn Ca được rút ra, Tần Phi cầm kiếm đứng đó. Trong khoảnh khắc như có hàng nghìn hàng vạn bóng kiếm, những luồng gió lạnh lẽo thê lương thổi qua từng trận. Những tiếng đinh đinh đang đang không ngớt, trong nháy mắt đã đánh rơi hơi mười thanh binh khí. Tần Phi lớn tiếng quát:"Ta bảo không ai phải chết cả, các ngươi coi lời ta như gió thoảng bên tai sao?"
Nhâm Bình Sinh thở dài:" Tần Trấn đốc ..."
"Không cần phải nói nữa. Ý ta đã quyết, hôm nay nếu bất cứ ai chết ở đây ta sẽ hỏi chuyện lão." Tần Phi trở tay thu lại Đoạn Ca rồi nói to:"Nếu như các ngươi coi là là hậu duệ còn sót lại của hoàng tộc nước Nguỵ. Vậy đi, mệnh lệnh của ta ai dám không theo?"
Nhâm Đạo vẫn quỳ gối trước mặt phụ thân, cặp mắt đỏ ửng ngước lên, từng câu từng chữ chắc nịch:" Ta đầu hàng!"
...
Năm Chính Xương thứ hai mươi ba, từ tỉnh An Đông có một công văn hết sức khẩn cấp đưa đến Đông Đô, công văn này là do tự tay thái tử viết. Thái tử nước Sở viết là: Sau khi đến An Đông liền triệu tập quan viên nghiên cứu, thảo luận quân tình của bọn hải tặc Đông Hải. Sau đó xác định thượng sách là điều động đại quân để tạo áp lực cho hải tặc sau đó phái Tổng trấn Sát Sự Thính tại An Đông Tần Phi đi chiêu hàng hải tặc Nhâm Bình Sinh. Tần Trấn đốc đến Thuận Phong đảo lấy ba tấc lưỡi thuyết phục thành công hải tặc quy hàng. Đây chính là thiên uy huy hoàng, quân uy cường thịnh dưới sự lãnh đạo của thái tử và được các quan viên An Đông hợp sức mà thành. Cuối cùng hải tặc chiếm cứ Đông Hải hơn mười năm đã bó giáo quy hàng!.
Sau khi công văn thái tử đến Đông Đô một ngày thì Tổng trấn Sát sự thính phân sở An Đông Tần Phi cũng có mật báo ba phần đưa đến cho Dịch Tổng đốc, Đường Ẩn và Sở đế. Trong đó mật báo đưa đến hàng cung là do Đại thái giám Ngự Thiện phòng Sơ công công tự mình chuyển giao! Nội dung của mật báo khác công văn của thái tử rất nhiều: Đó là thái tử định tiêu diệt hải tặc, nhưng Tần Phi nghĩ việc lao sư động chúng chưa chắc đã một lần là xong. Vì thế hắn một mình một ngựa mạo hiểm đi Thuận Phong Đảo. Đối với hải tặc dùng sách lược dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng tình cảm làm người ta cảm động (động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý),sau đó chiêu hàng thành công nhóm Nhâm Bình Sinh.
Thật ra thì hai công văn chứa đựng hai tin tức hoàn toàn khác nhau. Thái tử nói là bởi vì thái tử lãnh đạo có phép tắc nên hải tặc quy hàng.
Còn ý của Tần Phi là chuyện này do toàn bộ hắn làm, quan viên An Đông và thái tử chẳng tốn một đồng bạc nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]