Chương trước
Chương sau
Thái tử đến, làm cho An Châu oanh động. Ở thời đại này, người bình thường căn bản không có khả năng nhìn thấy hoàng đế, hơn nữa, bình thường hoàng đế đi tuần cũng sẽ không tới địa phương như An Châu. Lần trước bệ hạ đích thân tới An Châu là lúc nào? Một trăm năm trước hay là hai trăm năm trước?

Có thể chứng kiến thái tử quang lâm đã là một sự may mắn. Những dân chúng chất phác kia căn bản không biết trên triều đình đang tranh đấu sống chết. Bọn họ đơn thuần cho rằng, đã là thái tử, thì tương lai, khi hoàng đế băng hà, thái tử sẽ thuận lý thành chương nhận di chiếu, cầm ngọc tỷ, trở thành hoàng đế mới.

Mà những người lăn lộn trong quan trường đã lâu, như Tần Phi và Mục Thanh Sơn, bọn họ đều rất rõ ràng, phía sau mỗi lần thay đổi ngôi vị hoàng đế, từ triều đình đến dân gian, từ hoàng cung đến biên cương, đều là một lần tranh đấu tinh phong huyết vũ. Một người lên được đế vị, trong tay cũng dính không biết bao nhiêu máu tươi. Coi như là nhi đồng ngây thơ đăng cơ, người ủng hộ hắn hoặc là mẫu thân, tất nhiên cũng là người quyết đoán.

Thái tử vạch màn xe, lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn, mang theo khí tức quý tộc bẩm sinh, hài hòa thân thiện vẫy tay với dân chúng đang hưng phấn bên đường.

Rất nhiều người đã kích động đến rơi lệ, thậm chí có cụ già đã bất tỉnh. Các thiếu nữ xấu hổ sửa sang mái tóc, kỳ vọng có thể được thái tử nhìn trúng, từ nay về sau nhảy vào Long Môn...

Ngự Lâm quân và đại nội thị vệ đã quen với trường hợp như vậy, bọn họ lạnh lùng ngăn cách dân chúng với đoàn xe, cảnh giác tìm kiếm người có khả năng hành thích trong những dân chúng kêu trời kêu đất kia, sử dụng ánh mắt và động tác trao đổi về tin tức an toàn hoặc không an toàn.

Tần Phi gãi cằm, đứng rất xa trước cửa phủ tổng đốc, thấp giọng nói:

- Rõ ràng không có cáo trạng ngăn đón xa giá thái tử, người An Châu làm cho ta quá thất vọng rồi...

Vừa nói xong, mấy người đã chạy đến trước đoàn xe, bọn thị vệ thần kinh căng cứng, đao thương tuốt lên san sát như rừng, lập tức trên cổ mỗi người đều có ít nhất năm sáu thanh đao, tùy tiện nhúc nhích một đao, có thể cắt đứt cổ họng của bọn họ. Mấy người vốn đã chuẩn bị kể lể, sợ tới mức không dám ho he gì nữa.

Mục Thanh Sơn mỉm cười nói:

- Cản đường kêu oan không phải đơn giản như vậy, không có một trái tim kiên định, lúc nào cũng có thể bị bọn thị vệ hù chết. Lại nói năm đó, khi ta còn là một viên quan nhỏ, đã từng có người ngăn kiệu Ngự Sử dâng cáo trạng. Người vừa bò đến trước cỗ kiệu, bàn tay đưa vào ngực lấy đơn kiện, bị vệ sĩ nghĩ là muốn lấy ám khí, giết chết tại chỗ.

- Một quốc gia tất nhiên có luật pháp, theo lý thuyết, kêu oan theo từ thấp tới cao, cuối cùng có thể tìm được nơi nói rõ lí lẽ.

Tần Phi thở dài nhè nhẹ nói:

- Bất quá, đó là dưới tình huống công chính liêm minh. Nếu như muốn giải oan theo đường tắt, vậy cũng chỉ có thể mạo hiểm cáo ngự trạng (kêu oan với hoàng đế) hoặc cản đường cáo trạng. Đây cũng là một loại đau khổ!

Mục Thanh Sơn trêu chọc nói:

- Thực tế Tần Trấn đốc còn chưởng quản Sát Sự Thính, nếu dân chúng không được giải oan ở quan phủ, còn có thể tới Sát Sự Thính. Mấy người này lại đi cản đường, khiến quan viên An Châu và Sát Sự Thính đều mất thể diện.

Mục Thanh Sơn nói cũng có chút đúng, thái tử vô cùng thích trường hợp như vậy, sau khi ra khỏi Đông đô, trên đường đi ít nhất thái tử gặp hai mươi lần cản đường cáo trạng. Mỗi lần, y đều rất vui mừng đi ra khỏi xe ngựa, ra lệnh cho thị vệ không nên làm dân chúng kinh sợ.

Y thích tỏ vẻ như vậy, ra vẻ mình rất thân dân. Y cũng thích dựng nên một hình tượng coi dân làm chủ, như vậy sẽ trợ giúp y có được được sự tín nhiệm của phụ hoàng. Nhất là những cáo trạng kia, tám chín phần mười đều là bị quan phủ hãm hại, với năng lực của thái tử, tiện tay xử lý mấy viên quan tham ô, chỉ là một bữa ăn sáng... Đi qua rất nhiều châu huyện, sau khi mang ơn thái tử, dân chúng truyền tụng, tương lai thái tử nhất định là một vị minh quân …vân vân...!

Giống như thường ngày, thái tử xuống xe ngựa, vẻ mặt thân thiết mỉm cười, phất tay, ý bảo bọn thị vệ buông đao thương ra, cao giọng hỏi:

- Các ngươi có gì ủy khuất à?

Mấy người thoạt nhìn đều là dân chúng rất tầm thường, ăn mặc y phục vá víu, người lớn tuổi đã sắp 50 rồi, người nhỏ cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà thôi. Bọn hắn dường như bị đám thị vệ cùng hung cực ác dọa sợ, hơn nữa, những thị vệ kia chỉ buông đao kiếm, cách bọn họ chỉ vài bước, với thân thủ của đám thị vệ, chỉ nháy mắt có thể lao đến, nhanh chóng chặt đầu bọn họ.

- Tôi có oan uổng...

Nam tử cầm đầu chừng năm mươi tuổi sợ sệt nói. Thanh âm của y rất thấp, có chút run rẩy... Thái tử rất thoả mãn với cảm giác như vậy, mình cao cao tại thượng, dân chúng nhìn thấy mình nếu không hưng phấn đến chóng mặt thì cũng sợ hãi không biết nói gì cho phải. Đây mới là quý tộc, mới là biểu tượng của quyền lực...

- Không phải sợ, nếu thực sự có oan tình, bản thái tử sẽ làm chủ cho các ngươi.

Thái tử nhìn về phía dân chúng, lên tiếng tuyên bố:

- Bản thái tử vô cùng thống hận bọn tham quan ô lại, bọn hắn ăn bổng lộc quốc gia, lại còn vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, quả thực không bằng cầm thú. Chỉ cần bị bản thái tử biết kẻ nào là tham quan, tất sẽ xử lý nghiêm khắc. Tiểu An tử!

Tên thái giám tùy thân tiểu An tử lập tức mở cuốn sổ trong tay, giọng nói the thé:

- Thái tử đi tuần qua huyện Trường Kiều, phát hiện có mười bốn quan viên thực sự ăn hối lộ trái pháp luật, ức hiếp dân chúng. Thái tử xử trí theo luật, giao cho Hình bộ mười một người, ba tên tội ác tày trời thì tiền trảm hậu tấu...

Nghe tiểu An tử đọc sự tích huy hoàng của mình, nét cười trên mặt thái tử càng đậm, mà dân chúng càng thêm sôi trào, con mẹ nó, đây mới đúng là minh quân chứ...

Tần Phi mang theo một tia cười lạnh, nhìn vở hài kịch thu mua nhân tâm này, trào phúng:

- Mấy cáo trạng đó không biết có phải là thái tử tự sắp xếp hay không đây.

Lỗ tai Mục Thanh Sơn lại rất thính, nghe vậy nói:

- Suy đoán của Tần Trấn đốc không chừng chính là sự thật.

- Ba quan lớn của An Châu, Tần Trấn đốc cậu, Tổng đốc ta, và Tri Phủ Sở Dương. Cậu cảm thấy mấy tên này có thể cáo trạng ai trong ba người chúng ta?

Tần Phi cười nhạt một tiếng, không trả lời, thái tử cũng không phải kẻ ngu xuẩn, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đối phó Sở Dương. Đó là cha y và cha Sở Dương đọ sức, hai đứa con trai chỉ phất cờ hò reo thôi. Nếu như thái tử muốn sắp xếp mấy tên diễn viên quần chúng đến trêu chọc chính mình, thì cũng điên thật rồi. Nhưng suy đi tính lại thì thái tử cũng không có lý do gây phiền toái cho Mục Thanh Sơn?

- Thảo dân muốn tố cáo... tổng trấn Sát Sự Thính An Đông - Tần Phi...

Những lời này, trong tiếng người ầm ĩ, vẫn rơi vào tai Tần Phi.

Mười cao thủ Sát Sự Thính đứng sau lưng Tần Phi đột nhiên nghe thấy Tần Phi hét to một tiếng:

- Bắt Thích khách.

Mục Thanh Sơn âm thầm buồn cười, không phải người ta mới nói muốn tố giác sao, đã vội kêu gào bọn họ là Thích khách? Nụ cười của y còn chưa kịp hiện lên, bên tai đã nghe thấy tiếng Tần Phi:

- Thái tử là kẻ lỗ mãng sao?

- Đương nhiên không phải...

Mục Thanh Sơn sững sờ, lập tức hoảng sợ nói:

- Có Thích khách!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.