Chương trước
Chương sau
Trong phong tràn ngập không khí quỷ dị, hai cỗ thân thể mỹ diệu áp vào nhau cơ hồ có thể chọc mù tròng mắt của nam nhân, sau một khắc có thể sẽ có đổ máu, sẽ có người chết. Nhưng giờ khắc này chỉ có cảnh tượng ướt át, cảnh tượng kiều diễm!

Tiểu Ngọc Nhi biết không thể kéo dài hơn được nữa, lúc Tần Phi phá cửa xông vào, nguyên âm trong cơ thể nàng đã bành trướng tới cực điểm. Nếu như không lập tức truyền sang cho Cửu công chúa thì sẽ dẫn đến nguy hiểm, có thể bạo thể mà chết. Tuy nhiên, trong thời gian ngắn đang truyền nguyên khí qua Cửu công chúa thì nàng chính là một nữ tử yếu nhược trói gà không chặt, Tần Phi chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết nàng.

Trái cũng chết, phải cũng chết. Tiểu Ngọc Nhi buồn bã ngẩng đầu nhìn Tần Phi, trong ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng cùng với tuyệt vọng. Sợi lông mi dài khẽ run rẩy đọng vài giọt nước mắt trong suốt, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong và hy vọng. Trên đời này không có nhiều nam nhân thấy được dung nhan kiều diễm như vậy mà thần sắc còn có thể bảo trì trấn định được.

Trong lòng Tần Phi mềm nhũn, tinh thần cơ hồ sẽ bị tước đoạt. Nếu không phải hắn thiên phú hơn người, hơn nữa lại là một niệm tu, sợ rằng sẽ bị mất đi phương hướng.

"Lớn mật, dám ở trước mặt ta giở trò đùa giỡn sao!" Tần Phi lập tức tỉnh táo lại, hắn khẽ giang tay ra, cách không cầm thân thể Cửu công chúa ở dưới thân của Tiểu Ngọc Nhi ném ra, thân thể lả lướt mềm mại trắng như tuyết kia rơi nhẹ xuống giường, Cửu công chúa tựa hồ thấp giọng hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại.

TIểu Ngọc Nhi đã bị nguyên âm bức đến mức sắp phải phát điên, dưới thân đột nhiên trống rỗng, nguyên âm đang chuẩn bị xuất ra bên ngoài đột nhiên lại không có chỗ phát tiết, trong khoảnh khắc tràn vào trong kỳ kinh bát mạch. Nàng không phải là dạng người giống như Tần Phi nên đột nhiên bị nguyên âm phản phệ, ngay cả bất tử cũng muốn mất đi nửa cái mạng.

Tiểu Nguyệt Nhi mãnh liệt thả người bổ nhào về phía Tần Phi, bản tay nhỏ khẽ vung lên, năm ngón tay chia ra nhắm về các nơi yếu huyệt của Tần Phi.

"Muốn chết sao!" Tần Phi bất động như sơn. Hắn đợi Tiểu Ngọc Nhi vừa bay lại gần, lập tức một chưởng đem nàng quất văng ra.

Tiểu Ngọc Nhi chỉ trông cậy vào mị công mà thôi, tu vi so với Tần Phi căn bản là cách nhau xa vạn dặm, cơ bản là chẳng có điểm võ vẽ gì. Một chưởng của Tần Phi nhìn như rất nhẹ nhàng lại đánh cho nàng ta hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Ngọc Nhi ngất xỉu ngã xuống giường, yên lặng nằm ở bên người Cửu công chúa, nhưng bên trong thân thể của nàng vẫn hoạt động, nguyên âm thả sức xoay chuyển khắp nơi trong kinh mạch. Thậm chí có thể thấy kinh mạch ở trên da thịt của nàng đang không ngừng bành trướng. Máu lưu thông nhanh hơn. Sắc mặt của Tiểu Ngọc Nhi càng ngày càng hồng, trông rất đáng sợ.

Tần Phi nhíu chặt lông mày bèn đi đến trước giường rồi lập tức phong bế khí hải của Tiểu Ngọc Nhi. Ngón tay hắn vừa tiếp xúc vào yếu huyệt Tiểu Ngọc Nhi liền cảm thấy có chút không ổn liền nâng thân thể nàng nâng dậy rồi rót vào trong cơ thể nàng một cỗ chân khí. Sau khi cẩn thận kiểm tra sơ qua một vòng. Tần Phi cảm thấy xấu hổ khẽ cười một tiếng...Thì ra mình hiểu lầm, Tiểu Ngọc Nhi không phải hấp thu nguyên âm của Cửu công chúa mà là muốn đem nguyên âm của mình truyền ra ngoài.

Chuyện này rõ ràng làm cho Tần Phi cảm thấy an tâm hơn.

Ở trong bút kí của Thủy Tình Không đã từng ghi lại, môn mị công này có hai phương pháp tu luyện, đương nhiên đồng thời có thể tu luyện song song cả hai. Đó là người tu luyện có thể dùng nguyên dương của nam nhân để điều hòa, cũng như tăng cường, mặt khác cũng có thể hấp thu nguyên âm nữ nhân làm cho nguyên âm của mình càng cường đại hơn, đồng thời cũng có thể hấp thu càng nhiều nguyên dương của nam nhân.

Tần Phi là do lo lắng điều này, mới gấp rút chạy như điên từ thành La Quang về thành An Châu. Hắn được xem là người có kiến thức rộng rãi, công pháp thần bí ghi lại trong Thiên Ngân đều đã đọc qua, bút kí Thủy Tình Không bao quát toàn diện, ở trong cấm cung nhìn thấy kỹ nghệ của các tiền nhân lưu lại, hơn nữa còn được hun đúc trong giai đoạn huấn luyện ma quỷ ở Giáo Tập Ty. Chỉ cần dùng ánh mắt đọc lướt qua mà nói, Tần Phi ở trên đời này xếp thứ hai thì...quả thực không còn ai dám xưng đệ nhất.

Tần Phi đương nhiên cũng biết thân thể Cửu công chúa hoàn toàn có thể chứa được nguyên âm của Tiểu Ngọc Nhi, đối với Cửu công chúa mà nói thì hoàn toàn có lợi. Trước mắt, Tiểu Ngọc Nhi mặc dù đã bất tỉnh, nhưng vẫn là một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, quả thật làm cho người ta không thể nổi lên ác ý.

Tần Phi thở dài một hơi, kéo chăn mền qua đắp cho hai người, ngón tay liên tục điểm, làm cho Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại.

"Chân khí trong cơ thể ngươi bạo phát, nguyên âm cường đại." Tần Phi nhún vai, nói: "Vừa rồi ta nghĩ ngươi muốn làm hại nàng ta, cho nên...Nhưng mà ngươi cũng không thể trách ta. Ngươi tiến vào phân sở An Châu, tiếp cận ta vốn là có mục đích. Ta không biết biện pháp vận công của ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta mới có thể cứu được ngươi."

Tần Phi nói không khoa trương, kỳ thật hắn rất hiểu rõ, hoàn cảnh của Tiểu Ngọc Nhi bây giờ rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào có có thể bạo thể mà chết.

Tiểu Ngọc Nhi từ từ tỉnh dậy, hai mắt mọng nước, nàng trừng trừng nhìn Tần Phi. Nữ nhân vĩnh viễn không chịu nhận là mình sai, bất luận nàng ta là nữ nhân mười sáu hay sáu mươi tuổi đều giống nhau. Tiểu Ngọc Nhi đương nhiên tức giận, vốn hết thảy đều nằm trong kế hoạch đột xuất nguyên âm, tất cả đều đang suôn sẻ, không nghĩ Tần Phi đột nhiên xuất hiện, ngăn chặn giai đoạn khẩn yếu nhất. Bây giờ tính mạng như ngàn cân treo sợi chỉ, lại hỏi làm sao để cứu mình---điều này không phải là vô nghĩa sao?

"Chết cũng chết rồi, cũng không có gì lớn lao." Tiểu Ngọc Nhi trách mắng: "Ngọc Nhi chỉ cầu được chết nhanh, tổng trấn đại nhân cho ta được chết thống khoái đi."

Tần Phi gãi nhẹ đầu, khẽ nói: "Để ta nghĩ thử biện pháp."

Cửa sổ đột nhiên vang lên vài tiếng động nhẹ.Đúng vậy, quả thật là tiếng động, Tần Phi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, mấy tiếng này chính là lúc còn nhỏ, Tôn Hạc sử dụng làm ám hiệu gọi hắn ra ngoài luyên công. Hắn đương nhiên còn nhớ rất rõ ràng, chẳng lẽ lão tử đầu này lại tới đây?

Tần Phi biết rõ Tiểu Ngọc Nhi hiện tại nguy hiểm trong sớm tối, động nhẹ cũng sẽ gặp vấn đề. Hắn ra tay nhanh như điện, phong bế huyết khí đang sôi trào của Tiểu Ngọc Nhi, tạm thời giúp nàng khống chế cục diện, sau đó lách mình ra khỏi cửa phòng.

Người đứng trong sân quả nhiên là Tôn Hạc, trên mặt lão còn mang theo một bộ mặt nạ da người. Lão nhìn thấy Tần Phi ra ngoài, Tôn Hạc khẽ hỏi: "Rước lấy phiền phức à?"

Tần Phi kinh ngạc hỏi ngược lại: "Tại sao người vẫn lại ở An Châu, không phải đã đi đại mạc rồi sao?"

Tôn Hạc tức giận nói: "An Châu mặc dù là cái địa phương tồi tàn, nhưng cũng là cái thành trấn, cả đời này ta không chịu được khổ cực, muốn ta suốt ngày ngồi xổm trên thảo nguyên, đi theo những tên mọi rợ kia, ăn thịt nướng thì ta không quen. Còn bắt ta uống mã nái tửu(DG: sữa ngựa) chua như dấm, không bằng giết ta đi thì hơn. Lão nhân gia ta đi một chuyến trên thảo nguyên, giúp Thác Bạt Liệt hù dọa vài tên tộc trưởng bộ tộc kia, xong liền lui về An Châu, quan tâm bảo vệ tiểu đồ đệ bảo bối của ta không được sao! Ngươi đi mấy ngày nay, lão nhân gia ta tất nhiên thỉnh thoảng đến phân sở xem, chuyện tiểu nha đầu phiến tử kia có thể dấu diếm được ta sao? Tuy nhiên, nàng đối với Cửu công chúa đúng là không có ác ý gì, cho nên lão nhân gia ta cũng chẳng muốn ra tay khiển trách nàng...Lại nói, đồ ăn Túy Giang Nam thật sự không tệ, các cô nương trong Đinh Hương Hồ Đồng phía nam thành quả thật xinh đẹp, thủ pháp xoa bóp lại càng..."

Xem ra sư phụ lại bắt đầu không nghiêm chỉnh rồi, Tần Phi dứt khoát cắt đứt lời của lão: "Bên trong có người sắp chết, lão còn có tâm tình ở chỗ này nói chuyện sao?"

Tôn Hạc lười biếng ngồi chồm hổm xuống cái ghế đá ở trong sân, uể oải nói: "Đồ đệ ngoan, ngươi vốn là chân truyền lão nhân gia ta, công lực không phải nhỏ. Vừa rồi phong bế nguyên âm trong khí hải của tiểu cô nương người ta, thủ pháp tương đối tốt. yên tâm, trừ phi ngươi phong bế sai chỗ, nói cách khác, lão nhân gia ta dùng thanh danh cả đời đảm bảo, tối thiểu trước trời sáng nàng ta không thể chết được..."

Từ xa truyền lại tiếng gà gáy, sắc trời đang tối đưa tay ra không thấy được năm ngón, đây không phải là thời khắc bào hiệu trời sắp sáng sao?

"Nàng ta còn chưa đến mức phải chết." Tần Phi nói: "Chỉ tiếc ta không biết cứu nàng ấy như thế nào!" Tần Phi liếc Tôn Hạc một cái, tăng thêm ngữ khí: "Chỉ sợ lão nhân gia người cũng không biết chăng?"

Tôn Hạc cười lạnh nói: "Tiểu hài oánh rắm cũng đã học được chiêu khích tướng rồi sao? Trong bụng của sư phụ ngươi chứa bao nhiêu thứ, há ngươi có thể biết rõ sao? Biện pháp có rất nhiều, chỉ sợ ngươi không dám dùng thôi."

"Chỉ cần người dám nói, ta việc gì lại không dám dùng." Tần Phi ngạo nghễ nói.

Tôn Hạc cười hắc hắc: "Ngươi cũng biết là nàng ta tu luyện mị công, hơn nữa luyện không tồi. Cũng bởi vì tấm thân xử nữ, tiến cảnh quá nhanh nên mới khó khống chế được nguyên âm tạo thành. Biện pháp giải quyết có hai cái, một là dựa theo cách truyền mị công của nàng ta, đem nguyên âm của nàng ta chuyển qua Cửu công chúa."

"Cái này có lẽ không cần bàn nữa rồi!" Tôn Hạc nói tiếp: "Chưa nói đến việc thân thử nam nữ vốn bất đồng, riêng cách vận hành nguyên âm cùng chân khí quá khác biệt, chỉ cần sai một chút, nha đầu kia chỉ có một con đường chết. Đương nhiên Cửu công chúa cũng bị chôn theo cùng rồi, cái này rất nguy hiểm, hắn ngươi cũng không muốn gánh vác trách nhiệm này đúng không?"

"Thế này không quá rõ ràng rồi sao?" Tần Phi nói: "Bỗng nhiên chết cả hai người, lão cho ta là kẻ điên sao?"

Tôn Hạc cười nói: "Vậy thì theo phương pháp thứ hai thôi, cái này rất đơn giản. Tuy rằng tiểu tử ngươi trêu chọc rất nhiều cô nương, ở Đông Đô cũng rất phong lưu. Nhưng theo vi sư nhân thấy, ngươi cũng chỉ mồm miệng ba hoa bốc phét, cũng chưa dám có hành động gì. Hiện tại hẳn vẫn còn là một hoàng hoa khuê nam. Vậy thì tốt rồi, không cần Cửu công chúa phải xen vào. Ngươi đem nguyên dương độ cho Tiểu Ngọc Nhi là sẽ lập tức sẽ cứu được nàng."

"Độ như thế nào?" Tần Phi cau mày nói.

Tôn Hạc nhảy lên cao, dùng thế sết đánh không kịp tránh, gõ một cái thật mạnh trên đầu Tần Phi, nhẹ giọng mắng: "Ngu ngốc, tiểu tử thúi, thời điểm nên đần thì đần, lúc thông minh thì cần thông minh. Hiện tại cần thông minh, ngươi lại biến thành đần độn...Nha đầu kia tu luyện vốn là mị công, chỉ cần ngươi làm nam nhân tìm vui...Ngươi hiểu không? Chính là...Ài, nha đầu kia sẽ đem nguyên dương của ngươi mà hấp thu."

Tần Phi sở lên cằm, hai mắt nhìn Tôn Hạc: "Lão đầu, ta đọc sách không ít, lão không cần phải lừa ta!"

"Nói nhảm, ngươi cho rằng nữ tử tu luyện mị công nhiều năm như vậy, thái âm bổ dương là như thế nào? Hấp thu nguyên dương là như thế nào? Chẳng lẽ các nàng dùng ánh mắt sao? Còn không phải giang hai chân ra, ái chà chà rồi đem ngươi hấp thu là được kha khá!" Tôn Hạc trừng mắt liếc hắn một cái: "Nhanh đi, sư phụ ở chỗ này canh chừng cho ngươi! Thề không nhìn lén ngươi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.