Chương trước
Chương sau
Rất nhiều năm sau đó, Tiểu Tứ Nhi ở La Quang vẫn còn kể cho người ta nghe về cảnh tượng nó gặp quỷ.

Nghe nói vào một đêm trăng mờ thuận lợi cho việc hành thích, ngày gió cao phóng hỏa (ý nói thời gian thích hợp để làm chuyện xấu). Năm đó Tiểu Tứ Nhi vẫn còn làm tiểu tư (đầy tớ, người ở) tại Xa Mã hành, ban đêm lưu lại trong cửa hàng để trông coi. Khi nó đang nằm ngủ say ở trên giường, nó mơ thấy cùng với Quế Hoa bán đậu hũ ở cách vách bên đường kết hôn, sinh ra vài tên tiểu tử mập mạp. Lúc ấy nước miếng của Tiểu Tứ Nhi chảy ra làm ướt đẫm cả cái gối, vẻ mặt hạnh phúc lộ lên trên khuôn mặt...

Đột nhiên, cửa tiệm bị người ta một cước đạp cho mở toang. Tiểu Tứ Nhi bừng tỉnh, vô thức quơ lấy cây gỗ bên cạnh cái gối, run giọng quát: "Người nào đó?"

"Mua ngựa..."Người vừa tới giống như quỷ mỵ, chỉ thấy một đạo nhân hình như ảo ảnh từ bên cạnh nó xẹt qua, bay thẳng vào chuồng ngựa sau hậu viện.

Tiểu Tứ Nhi sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, liều mạng múa loạn cây gỗ, cứ thế quật liên tục vào không trung, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ, khẩn cầu thần linh trên trời phù hộ cho mình.

Trong hậu viện, con ngựa hí vang vài tiếng, ngay sau đó có tiếng bước chân, một trận gió khẽ xẹt qua bên cạnh hắn, chỉ nghe âm thanh của người nọ vang lên: "Không kịp viết biên lai rồi, trả tiền cho ngươi đấy!"

Một lúc lâu sau, Tiểu Tứ Nhi cả gan mở mắt thì thấy cửa tiệm mở rộng ra, từng đợt gió đêm rét lạnh theo cửa trống lùa vào, làm cho nó toàn thân nổi cả da gà. Tất cả ngựa trong hậu viện đều đã bị làm cho kinh động, nhưng thiếu mất một thớt. Đó chính là thớt ngựa Tây Vực cao lớn cường tráng giá trị không hề rẻ. Tiểu Tứ Nhi khóc không ra nước mắt, cái này cho dù có bán cả cái nhà cũng đền không nổi đa...

Ngay khi chuẩn bị chạy trốn trong đêm, Tiểu Tứ Nhi dẫm phải một vật cứng rắn gì đó làm cho nó suýt chút nữa thì té. Nó hô to gặp quỷ đang tính đá bay vật kia nhưng một tia sáng chói mắt lóe lên,Tiểu Tứ Nhi phúc chí tâm linh ( phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn) cầm lên nhìn kỹ. Thì ra đó là một thỏi vàng lớn cỡ nắm tay của tiểu hài nhi. Nó không dám tin vào hai mắt của mình, ra sức tát hai phát thật đau vào má, cầm cây gỗ gõ nhẹ lên trên đùi, đem thỏi vàng đưa lên miệng cắn một phát...

Dùng hết một lượt các biện pháp chứng minh mình không phải đang nằm mơ, thỏi vàng trước mắt cũng không phải là sắt vụn, Tiểu tứ Nhi liền mừng rỡ như điên.

Nhiều năm sau, Tiểu Tứ đã là một thương nhân giàu có, lấy được Quế Hoa về nhà, đúng là sinh ra được nhiều tên tiểu tử mập mạp. Mỗi lần ra ngoài nó đều đem chuyện tối hôm đó kể cho người ta nghe, Quế Hoa luôn cười khẩy không thôi, nói rằng nó giả thần giả quỷ, thậm chí nắm lấy lỗ tai nó kéo về nhà. Nào ngờ, Tiểu Tứ Nhi trong lòng sớm đã đắc ý vạn phần, nếu không phải có kỳ ngộ đêm hôm đó, lão tử có thể lấy được nàng sao?

Quả thật ban đêm se se lạnh giá, Tần Phi đánh ngựa chạy như điên, thớt ngựa tây Vực kia đã chay đến miệng sùi cả bọt mép, trông như không thể chịu nổi hơn được nữa. Tần Phi thở dài một tiếng, nhảy ngay xuống ngựa. Hắn nhẩm tính đường trở về An Châu ước chừng còn hơn ba mươi dặm nữa. Hắn liền sờ lên đầu ngựa, thấp giọng nói: " Đi đi, tự nghỉ ngơi, đoạn đường này thật vất vả cho ngươi, ngươi được tự do rồi!"

Tần Phi khẽ động thân hình, công lực trong nháy mắt vận hành đến đỉnh phong, thân ảnh như thiểm điện, biến mất vào trong màn đem mênh mông, phương hướng chính là đến An Châu.

Trong lúc đó, nữ hài với nữ hài quả thật nói chuyện không hết chủ đề. Tâm sự của thiếu nữ chính là khó đoán nhất, cũng không thể nào nhịn được, một khi trong lòng có lời cần nói, dĩ nhiên phải tìm một người cùng nói chuyện mới thoải mái được. Năm xưa, Cửu công chúa ở trong thâm cung, những cung nữ kia rất xem trọng tôn ti, tuy rằng Cửu công chúa không có một chút kiêu căng nhưng bọn tiểu cung nữ vẫn sợ nàng như sợ rắn rết, nên ngay cả ho khan cũng không dám làm lớn tiếng.

Tiểu Ngọc Nhi thì khác, cô bé này có lá gan rất lớn. Cửu công chúa cũng không che dấu thân phận của mình nữa, có lẽ niên kỉ hai người họ không khác biệt bao nhiêu nên nhanh chóng thân thiết. Bên ngoài, Tiểu Ngọc Nhi là một thị nữ, thành thật hầu hạ nàng. Chuyện riêng tư, hai người cái gì cũng dám nói, thậm thí Cửu công chúa còn dám nói với nàng chuyện của Tần Phi ở Đông Đô.

Quan hệ giữa người và người rất vi diệu, nhưng cũng hoàn toàn không có lý do gì có thể cưỡng cầu được. Có người lần đầu tiên gặp mặt liền cảm thấy rất thân thiết, phảng phất như đã từng quen biết ở kiếp trước vậy. Có người chỉ là mới nhìn thoáng qua, liền nhận định chính là người yêu suốt đời của mình. Cũng có người rõ ràng không làm gì cả, lại vô tình bị người ta ghét bỏ. Không phải trong chuyện xưa hay nhắc đến những người cả đời không bao giờ thèm nhìn nhau sao?

May mắn, Tiểu Ngọc Nhi cùng với Cửu công chúa đều không phải là người như thế. Buổi tối, hai người bọn họ chơi đùa vui vẻ ở trong phòng công chúa, lấy thiêu thùa làm vui. Cửu công chúa vụng về thêu uyên ương như thành vịt hoang, thêu ra mãnh hổ xuống núi tựa như mèo nhỏ trong thượng phòng...Nhưng mà như thế cũng không ngăn cản nổi tinh thần chiến đầu cũng như niềm ham học hỏi của Cửu công chúa.

Thả cái bao đang may vá ở trong tay ra, Cửu công chúa mệt mỏi ngáp một cái, nghiêng tai nghe tiếng gõ mõ ở bên ngoài, đột nhiên kinh hô: "Cũng đã đến canh hai sáng rồi...Phải ngủ thôi, không thì hỏng làn da mất. Lưu lại ở An Châu vốn đã có chút ít thô ráp rồi, nếu mà còn thức khuya thì..."

Tiểu Ngọc Nhi cười dịu dàng, đem đống bao may vá cùng với vải bố đang để bừa bộn ở trên giường thu dọn sạch sẽ rồi cáo lui.

Cửu công chúa đã nằm xuống, nghiêng đầu trông thấy Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy có chút không đành lòng, một cô nương cùng mình nói chuyện suốt đêm, còn phải mất một buổi trở lại căn phòng nhỏ để ngủ, nói không chừng còn gặp phải chuột gián thì sao, Cửu công chúa mở to hai mắt khẽ nói: "Khuya hôm nay ngươi ngủ ở đây đi."

"Tiểu tỳ làm sao dám ạ..."Tiểu Ngọc Nhi lập tức kinh hô.

"Vậy thì có sao, sao lại không dám, ta hiện tại cũng không phải mang thân phận công chúa, hơn nữa, đã quá nửa đêm, ai còn có thể đến phòng để xem ngươi đã ngủ hay chưa? Yên tâm đi, tẩy rửa nhanh lên còn đi ngủ!" Cửu công chúa trở mình, trong nháy mắt chìm vào giấc ngủ, hơi thở bình ổn nhẹ nhàng phả ra.

Tiểu Ngọc Nhi mỉm cười, tay cầm một vật gì đó cất kĩ, rửa mặt kĩ bằng nước ấm, sau đó leo lên trên giường của công chúa.

Tựa hồ cảm giác được Tiểu Ngọc Nhi lên nằm, Cửu công chúa nói mê hai tiếng, thân thể dịch vào bên trong. Tiểu Ngọc Nhi thổi tắt ngọn nến, lặng lẽ nằm xuống. Hoàn cảnh như vậy cũng không làm Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy buồn ngủ, ngược lại nàng càng ngày càng thanh tỉnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào nóc giường.

Nàng biết rõ vấn đề của mình ở môn mị công này, nàng cũng có thể nói là một thiên tài, dùng tấm thân xử nữ, tuổi còn nhỏ mà đã sở hữu được thành tựu như vậy quả là cực kì hiếm thấy. Nếu như nữ tử năm xưa truyền thụ mị công cho Cơ Như Tích còn sống mà chứng kiến được thành tựu của Tiểu Ngọc Nhi, người nhất định sẽ mừng rỡ như điên, môn công pháp này không biết bao nhiêu năm rồi đều chưa xuất hiện qua kỳ tài ngút trời. Nhưng, cũng vì nàng tiến bộ quá nhanh, thực lực quá mạnh mẽ nên nguyên âm trong cơ thể đã lớn tới cực điểm, thậm chí mơ hồ xuất hiện dấu hiệu phản phệ.

Nếu thay một người khác luyện mị công, sợ là đã sớm làm theo thường lệ, bắt đầu hút lấy mười phần dương khí nam tử để điều hòa âm dương trong cơ thể nhằm giải trừ nguy cơ. Tiểu Ngọc Nhi ngược lại không làm như vậy, có lẽ là do từ nhỏ sống ở trong kỹ viện, đối với chuyện nam nữ trời sinh có chút kháng cự. Chuyện như vậy đúng quả là rất buồn cười, một tiểu cô nương xuất thân kỹ viện lại có một tính cách tinh khiết đến như vậy...Đây không phải là cái đạo lý vốn là nghề viết phần mềm máy tính nhưng khi về nhà lại lười đụng vào con chuột hay sao?

Nguyên âm tựa như quái thai không ngừng bành trước ở trong người, đè nén kỳ kinh bát mạch của Tiểu Ngọc Nhi, nhiều lúc khó chịu quá nàng hận không thể cầm dao chọc mười bảy mười tám cái lỗ thủng trên người mình để có thể dễ chịu một chút. Nhưng nàng vẫn kiên trì!

Cửu công chúa đã chìm vào giấc ngủ say, nằm im không nhúc nhích, Tiểu Ngọc Nhi từ từ ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé nhu hòa đặt lên trên lưng của Cửu công chúa, điểm nhẹ ngón trỏ. Ở giữa lưng, một đạo chân khí yêu ớt theo đầu ngón tay lập tức tiến vào trong cơ thể của Cửu công chúa, chạy một vòng vào các chỗ yếu huyệt, sau đó dần dần biến mất.

Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng thở ra, Cửu công chúa không làm nàng thất vọng, quả nhiên cũng là tấm thân xử nữ. Chính xác mà nói, Cửu công chúa thân là hoàng tộc, dù sao trên người cũng tồn tại huyết mạch Thập Nhị Long Kỵ ngàn năm trước, kinh mạch trên thân thể của nàng hơn hẳn người thường, đương nhiên nguyên âm của nàng so với nữ tử tầm thường càng cường đại hơn.

Tiểu Ngọc Nhi âm khí đại thịnh dĩ nhiên sẽ không hấp thu nguyên âm của Cửu công chúa, làm như vậy chỉ khiến cho nàng ta chết nhanh hơn mà thôi.Cái nàng muốn làm chính là phương pháp xử lí mà mấy năm qua trầm tư suy nghĩ---chính là tìm kiếm một nữ nhân trong hoàng tộc hoặc vương tộc, đem âm khí mạnh mẽ trong cơ thể của mình cấp sang cho nàng ta. Đây chính là biện pháp duy nhất không cần sử dụng nguyên dương...Tiểu Ngọc Nhi có lẽ cũng không biết, mị công chân chính vốn chính là luyện theo cách này!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.