Từ xưa tới nay, người dân xem trọng đạo đức và chính nghĩa hơn người trong quan trường rất nhiều.
Sau khi Khổng Chương bị Sát Sự Thính tóm sống thì y một chữ đều không có thổ lộ. Đãi ngộ với y tất nhiên khác xa đám tiểu lâu la, Tần Phi miễn phí đồ ăn và cho y ở trong một phòng riêng khá thoải mái. Nhưng mà làm Khổng Chương cảm thấy thập phần bất an chính là sau khi bị Tần Phi bắt lại giống như bị bỏ quên. Ngoại trừ có một cao thủ Chấp Hành ty lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, còn thì cứ cơm ba bữa đã có đầu bếp đưa đến. Ngoài hai người này thì y ở đây chưa gặp người Sát Sự Thính thứ ba.
Khổng Chương không phải là không có ý niệm đào tẩu trong đầu, nhưng cao thủ Chấp Hành ty đứng ở ngoài cửa, có lẽ là cảm thấy ngày nào cũng chỉ canh phòng như thế này vô cùng vô vị nên dùng lợi kiếm trong tay thoải mái đẽo một khối đá cao cỡ nửa thân người thành tượng đá. Khi nhìn thấy như vậy Khổng Chương không dám có ý nghĩ đào tẩu. Có thể xử dụng kiếm đẽo gọt đá lại có thể gọt hình người giống như thật thì vị cao thủ Chấp Hành Tư này phải là một trong những nhân vật nổi bật có tu vi ít nhất là tiên thiên cảnh, Khổng Chương tự biết rõ bản thân mình, đối phương có thể chỉ cần ba nhát kiếm là lấy được đầu của hắn nên cần gì phải mạo hiểm thò cái đầu độc nhất của mình ra đây?
Y không biết thủ hạ của mình đang bị Tần Phi bóc lột, càng không biết tiền bảo lãnh tính bằng đơn vị hàng nghìn liên tục không ngừng chảy vào Sát Sự Thính. Y cũng không biết những quan viên An Châu lâu nay vẫn nâng chén cụng ly với mình đang tính toán cho mình như thế nào. Y chỉ biết là từ lúc tiến vào Sát Sự Thính đã tám đêm bảy ngày rồi.
Không ngờ gã đầu bếp đưa cơm lúc đưa hộp cơm vào cửa thì mặt không biểu tình nhưng trong tích tắc xoay người vừa vặn dùng bóng lưng che khuất tầm mắt tên cao thủ Chấp Hành ty thì quỷ dị hướng về phía Khổng Chương trợn trừng hai mắt.
Là một người người từng trải, Khổng Chương bất động thanh sắc đem hộp cơm mang vào phòng giam. Bữa cơm trưa hôm nay có một đĩa tỏi nhung xào rau cỏ, một đĩa thịt kho tàu, một âu cơm lớn, còn có một bát sứp đậu hũ trứng gà.
Hắn chậm rãi gạt từng hạt cơm thì thấy một mẩu giấy dầu được vo tròn lại. Khổng Chương điềm nhiên như không lấy hai ngón tay cắp viên giấy dầu đưa vào trong tay áo giống như là nhặt một viên sạn nhỏ trong âu cơm.
Khổng Chương không có tâm tình ăn cơm nên bới loạn một hồi, ăn qua loa vài miếng rồi chạy vào chỗ đại tiện. Không ai thích xem người khác đi ngoài, kể cả cao thủ giám thị suốt mười hai canh giờ không ngừng cũng không ngoại lệ, vị cao thủ Chấp Hành Ty xoay người sang chỗ khác đi ra ngoài sân. Khổng Chương nhẹ nhàng thở phào lấy viên giấy dầu mở ra nhìn những chữ nhỏ li ti đầy trên trang giấy.
Mặc dù không có lạc khoản [DG: phần ghi chú ai gửi, ngày giờ viết], nhưng Khổng Chương đoán được đây là do Tào Huyền lợi dụng các mối quan hệ đưa tới. Những chữ cực nhỏ kia kể rất rõ ràng những gì đang phát sinh bên ngoài cho Khổng Chương lại kín đáo cảnh cáo y không nên nói lung tung, ý tứ rằng mọi người đang suy nghĩ biện pháp đưa y ra khỏi nhà lao Sát Sự Thính, bảo y không cần phải lo lắng, phần cuối bức thư còn biểu đạt sự tức giận và cũng xa xôi nói là Tần Phi sẽ không được chết tử tế.
Khổng Chương nhét viên giấy dầu vào trong miệng, nuốt ực một tiếng trôi xuống cổ họng, tảng đá lớn trong lòng từ từ rơi xuống. Hoá ra các chiến hữu cùng đánh bạc chơi gái với y đã không vứt bỏ y, rất nhiều bạc của mình xuất ra tại thời khắc mấu chốt đã phát huy tác dụng. Hiện tại, Khổng Chương đã có đủ kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ là bởi vì trong nội tâm an ổn rất nhiều nên Khổng Chương đi đến bên song cửa sổ có những lưới sắt, hướng về phía người canh giữ chính mình hò hét: "Buổi trưa chưa ăn cơm, có thể cho ta chút cơm nữa hay không."
Tào Huyền ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ mang theo hai gã quan viên đi vào Sát Sự Thính chủ động cầu kiến Tần Phi.
Tần Phi đương nhiên sẽ không cự người ngoài ngàn dặm, hắn tự mình xuất môn nghênh đón tại chính sảnh đãi khách.
Cái gọi là chính sảnh Sát Sự Thính chỉ là một gian phòng thoạt nhìn chẳng khác phòng ở rách nát, bên trong đến một cái bàn cũng không hoàn chỉnh. Tào Huyền vừa mới ngồi xuống đã cảm thấy dưới mông đít mềm nhũn thiếu chút nữa không ngồi ngay ngắn được.
"Thật sự là xin lỗi Tào Tri phủ." Tần Phi xin lỗi: "Sát Sự Thính nghèo rớt, thực sự quá nghèo, muốn mua vài cái ghế cái bàn tàm tạm một chút cũng không biết lấy đâu ra tiền."
Mới vừa giàu to vì bao tiền tài cỡ mấy vạn lượng của Hòa Hưng Long đến tay mà hiện tại lại khóc than ư? Tào Huyền gặp quỷ mới tin, nhưng Tào tri phủ thật biết thông cảm cho người khác: "Sát Sự Thính thanh liêm trước sau như một nên không có bao nhiêu tiền dư, đó là bởi vì trên dưới Sát Sự Thính đều dùng tiền tại chỗ cần thiết nhất không có cá nhân nào ham hưởng lạc. Chỉ lấy điểm này mà so thì thấy nha môn của ta kém cỏi hơn nhiều so với phân sở Sát Sự Thính."
"Xem ra, Tào Tri phủ cũng là một vị quan tốt thanh liêm công chính." Tần Phi nói ra: "Hai vị chưa quen này là."
Tào Huyền giới thiệu: "Vị bên tay trái là tra khám sử An Châu Tạ Sơ Đăng! Vị bên phải chính là phán quan An Châu Tống Loan."
Tần Phi cười cười, làm lễ ra mắt với mỗi vị. Tra khám sử cùng phán quan đều là quan viên cấp lục phẩm, một vị phụ trách chuyện kiện tụng ngục thất còn một vị phụ trách việc tuần tra truy nã kẻ phạm tội. Tào Huyền mang theo hai người này tới câu chuyện sắp nói đương nhiên rất dễ hiểu.
Quả nhiên, Tào Huyền đi thẳng vào vấn đề nói: "Tần Trấn đốc, có chuyện Tào mỗ giấu ở trong lòng bấy lâu nếu không nói thì rất không thoải mái. Tần Trấn đốc bỏ qua cho nhé, ta cứ nói trước cho thẳng thắn."
"Những việc Sát Sự Thính phụ trách đều là đại sự chỉ những vụ án địa phương không gánh vác được mới giao lại cho Sát Sự Thính làm. Tần Trấn đốc đại phát thần uy đánh cho thế lực phi pháp hung ác Hòa Hưng Long như hoa rơi nước chảy trừ hại cho dân chúng An Châu, bắt một lần hơn trăm tên chuyện này đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng đây là công việc của phán quan và tập tra sử. Tào mỗ hiểu là do Tần Trấn đốc một lòng vì việc công, nhưng nếu như Sát Sự Thính cái gì đều làm thì các nha môn khác sẽ làm việc gì đây? Dân chúng lại thấy tập tra sử và phán quan không khác làm cảnh có lẽ còn tưởng cả một dám chỉ ăn không ngồi rồi hưởng bổng lộc Đại Sở."
"Đám người Hòa Hưng Long không bằng dời giao cho bọn họ xử trí. Mọi người làm việc tại các ty sau này còn nhiều cơ hội hợp tác, nếu cứ dẫm chân lẫn nhau, Sát Sự Thính bận rộn bắt trộm, tập tra sử đi tìm Ngụy Vũ Tốt vậy thì rối loạn nháo nhào. Ngươi nói thế đúng hay không?"
Tào Huyền nói đúng lý hợp tình nhưng cao minh ở chỗ hắn muốn không phải chỉ một mình Khổng Chương mà là tất cả đám người Hòa Hưng Long, lại giương lá cờ trách nhiệm của từng bộ phận thật khiến người người ta không tiện phản bác. Tần Phi mỉm cười trở về chỗ ngồi của mình, hắn chậm rãi ngồi xuống thoải mái bắt chéo chân gác lên bàn rồi mới trầm giọng nói: "Đám người Hòa Hưng Long ta có thể giao cho ngươi, duy chỉ có Khổng Chương là không được. Bởi vì, ta chuẩn bị phái người áp giải y đi Đông Đô, người này có âm mưu phản nghịch!"
"Không thể nào, một tên đầu lĩnh bang hội nho nhỏ có bản lãnh gì mà mưu nghịch?" Tào Huyền cười nói: "Tần Trấn đốc mới đến có chỗ không biết, Hòa Hưng Long của y chưa chắc đã cấp nổi cho mỗi người một đao, năm đó lúc ác chiến với bang hội khác không ít bang chúng cầm dao thái rau trong nhà thậm chí quơ lấy cục gạch trên đường liều mạng cùng đối thủ. Thực lực như vậy mà nói muốn tạo phản thì này trên đời này chí ít cũng phải có bốn năm trăm nhà xé cờ tạo phản rồi!"
"Có lẽ y không có tâm tạo phản nhưng những lời này đúng là của y nói rõ ràng trước mặt công chúa, An Châu là vương quốc của y!" Tần Phi thản nhiên nói: "Tâm tư thế này đã đáng phải giết."
"Sát Sự Thính không thể đợi trước người khác kéo cờ tạo phản rồi mới hành động mà là phải đem nghịch tặc bóp chết tại lúc mới nảy sinh. Hôm nay Khổng Chương dám nói An Châu là vương quốc của y, ngày mai sẽ dám nói An Đông là vương quốc của y, sau này dám nói Đại Sở là vương quốc của y lắm. Đây không phải mưu nghịch, vậy là cái gì?" Tần Phi hùng hổ dọa người, từng chữ từng chữ vu cho tội mưu nghịch làm Tào Huyền đa mưu túc trí cũng á khẩu không trả lời được.
"Nghe lý sự này giống như là trẻ con." Tạ Sơ Đăng nghe Tần Phi nói liên hồi nên có chút loạn, gã nhịn không được thốt ra lời, lập tức bị Tào Huyền trợn mắt nhìn một cái.
Quan văn đúng là giảo hoạt hơn, Tống Loan trầm giọng nói: "Tần Trấn đốc, miệng Khổng Chương nói lời cuồng ngôn nhưng ý đúng thực không có mưu nghịch. Tống Loan chức quan mặc dù nhỏ thế nhưng cũng được giao quản lý một châu vậy thì không bằng, Tần Trấn đốc cho Tống Loan cùng tham dự vụ án này, chúng ta cùng thẩm tra xử lí Khổng Chương được không?"
"Việc này, Tống phán quan có chỗ không biết, Khổng Chương thân là đầu sỏ hắc đạo tu vi cực cao. Bởi vì không phục quản giáo liên tiếp đả thương vài vị mật thám Sát Sự Thính, tiếp cận y là một chuyện nguy hiểm. Bởi vậy, Khổng Chương bị ta dùng gân trâu trói chặt nhốt dưới hắc lao ngầm, đợi nhuệ khí của y giảm đã rồi tái thẩm vấn cũng không muộn. Nhưng loại người này cùng hung cực ác, không thể nói trước được là ba tháng hay năm tháng mười phần hung ác của y có giảm xuống tý nào không, quá nguy hiểm, thật sự là quá nguy hiểm. . ." Tần Phi lắc đầu nói.
"Làm sao có thể? Hắn rõ ràng bị giam tại..." Tống Loan thiếu chút nữa thốt ra, may mắn gã kịp thời ngừng lời lại. Mặt gã ửng đỏ vội vàng nói lái đi: "Y. . . rõ ràng bị giam ở hắc lao, tại sao có thể có nguy hiểm?"
"Tống huynh là quan văn đương nhiên không biết rõ, cao thủ như Khổng Chương hời hợt hét lên một tiếng Sư Tử Hống có thể đánh chết người thường, hai mắt có thể nhiếp hồn. . ."
Tào Huyền nghe Tần Phi chém gió [càng nói] càng ngày càng thái quá, quả thực đã gần thành cao thủ cấp Tông Sư rồi. Nếu Khổng Chương có bản lĩnh như vậy đã không ở lại An Châu lăn lộn, An Đông to như vậy há không phải là nơi đáng để Khổng Chương tung hoành?
Tào Huyền nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Tần Trấn đốc nếu không cho phép phán quan tham dự vụ án này thì không đúng với luật pháp của triều đình. Giả như chuyện này Ngự sử vạch trần tại triều đình, Tần Trấn đốc. . ."
"Cái này ta cũng không phải sợ." Tần Phi mở trừng hai mắt: "Ngự sử sao. . . Tào đại nhân hẳn là hiểu."
Tào Huyền thiếu chút nữa hối hận muốn vả chính mình một cái, người cao nhất tòa Ngự sử chính là Đường Ẩn, Đường Ẩn vì muốn lấy lòng Tần Phi đã không ngại ra lệnh cho Liễu Khinh Dương tự mình ra tay tóm Niệm công công. Chính mình rõ ràng thuận miệng nói ra Ngự sử, đây không phải là cắn vào lưỡi sao?
"Hơn nữa, Khổng Chương sắp sửa bị đưa đến Đông Đô thẩm vấn rồi." Tần Phi thản nhiên nói: "Lệ của Sát Sự Thính là những người như Khổng Chương trước giao cho Giam Tra Ty thẩm vấn, sau đó giao do Hình Ngục Tư điều tra rõ những vụ án y có dính líu đến. Đến lúc đó chứng cớ vô cùng xác thực, các quan lại Ngự sử cũng sẽ không trách ta."
Nghe thấy ba chữ Giam Tra Ty, hai con mắt Tào Huyền giống như bị lửa thiêu đau nhói, hai mắt híp lại thành một cái đường. Đến Giam Tra Ty chỉ sợ trong bụng Khổng Chương có bao nhiêu hàng thì đều ngoan ngoãn móc ra. Mà Sát Sự Thính Đông Đô sẽ không cần khách khí lại chẳng cần cân nhắc gì với quan phủ An Châu. Người Giam Tra Ty suốt ngày chỉ nhăm nhăm bắt quan lại, chỉ có tóm được quan viên mới là chiến công của bọn chúng.
"Tần Trấn đốc còn trẻ tuổi đã biết gánh trách nhiệm làm cho Tào mỗ bội phục vô cùng. Lần trước còn chưa làm tiệc tẩy trần cho Tần Trấn đốc, hai ngày tới ta đã sắp xếp yến hội chiêu đãi Tần Trấn đốc, đến lúc đó kính mời, rất hân hạnh được đón tiếp!" Tào Huyền chắp tay nói: "Thế nhé. một lời đã định!"
"Được, vậy thì vẻ vang rồi!" Tần Phi ôm quyền nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]