Chương trước
Chương sau
Quán nhỏ khá đơn giản, bốn bức tường bốn cửa sổ. Cửa sổ dù đóng nhưng ngay bên cạnh cửa sổ vẫn sáng hơn những chỗ khác.

Một gã cao gầy bước nhanh đến bàn của Tần Phi và Quản Linh Tư, vươn tay phải gõ gõ ngón giữa lên mặt bàn lên giọng hách dịch: "Nhường chỗ cho ta!"

Quản Linh Tư chẳng màng gì đến gã kia, tâm trí nàng đặt hoàn toàn vào Tần Phi. Mặc dù Tần Phi đã uống đến đỏ mặt tía tai, nàng vẫn thỉnh thoảng lại rót thêm chén rượu đưa đến, nói: "Tần đại ca, uống thêm chén nữa đi!"

Tần Phi nhận chén rượu vừa đưa tới miệng thì tên cao gầy kia bỗng chụp lấy cổ tay Tần Phi cả giận mắng: "Các ngươi điếc à? Không nghe ta nói hay sao?"

"Ngươi muốn uống hả?" Tần Phi say lờ đờ, ngước mắt lên nhìn tên cao gầy, bỗng nhiên hắn lật tay nắm lấy cổ tay tên kia vặn đè lên bàn. Tên cao gầy đau quá, thân thể nghiêng ngả, đầu cũng cúi sát trên mặt bàn, kêu to "Ối chao!".

Tần Phi thờ ơ nhìn hắn: "Muốn uống, ngươi cứ xin. Ngươi xin xỏ, tất nhiên ta sẽ cho ngươi uống."

Dứt lời, Tần Phi hất cả chén rượu vào mặt tên kia, tiện tay Tần Phi cầm lên một vò rượu đổ xối xả khắp đầu hắn. Trời đông giá lạnh, dù trong tiểu điếm khá ấm áp nhưng rượu lạnh ướt nhẹp khắp mặt cũng khiến không ai chịu nổi. Tên cao gầy như bị sét đánh muốn nhảy dựng lên, nhưng cổ tay bị Tần Phi nắm chặt không thể nhúc nhích đành kêu lên be be: "Người đâu, mau tới đây..."

Mấy tên tùy tùng liền xông tới. Tần Phi lờ đờ trợn mắt, hắn đập bể vò rượu, cầm một mảnh vỡ kê sát cổ họng của tên cao gầy, lạnh giọng quát: "Lộn xộn cái giề?"

"Ngươi... Ngươi đừng làm bậy." Tên cao gầy nghiến răng đem lời sắp nói ra miệng nuốt vào, rồi thấp giọng nói: "Tiểu tử, bây giờ buông ta ra, thì số ngươi coi như gặp may. Nếu ngươi cứ một mực... Hừ, ngươi có biết chúng ta là ai không?"

"Không biết, và ta cũng không muốn biết." Hai mắt Tần Phi dán thẳng vào yết hầu bất động của tên cao gầy, hắn nói thong thả, không chút cảm tình: "Hôm nay, trong lòng ta không vui, có lẽ giết người sẽ làm ta thoải mái hơn."

Quản Linh Tư vội vàng kêu lên: "Tần đại ca, không cần chấp nhặt với bọn chúng. Dù sao, ngươi cũng vừa mới qua..."

"Thằng nhỏ kia, khẩu khí lớn như vậy coi chừng cắn phải lưỡi." Một tên nam tử mập mạp đứng dậy, chắp sau lưng, chậm rãi đến gần, hắn lạnh lẽo nhìn đánh giá Tần Phi, trầm giọng nói: "Ta chỉ cần nói một câu là ngươi sẽ bị đưa vào đại lao Hình bộ. Hiện giờ là cuối năm, ngươi khỏi hy vọng được cho tại ngoại. Đại lao Hình bộ chẳng phải là chỗ tốt đẹp gì đâu, trong đó, thượng vàng hạ cám loại nào cũng có. Khi vào ngươi có lẽ còn là một hảo hán tử, lúc đi ra chẳng khác gì quy nô ở kỹ viện, có khi ngươi sẽ biết thế nào là cảm giác đồng bệnh tương liên."

"Đây hẳn là lão đại á!" Tần Phi lộ ra vẻ tươi cười: "Xem ra, các hạ làm quan à?"

Tên cao gầy đang gập người trên bàn, khàn giọng quát: "Thằng chó bị mù kia, đây là Cao Đức đại nhân. Đại nhân quay về kinh lần này chính là để nhậm chức chủ quản ty ngục Hình bộ. Tiểu tử thúi, buông ta ra nhanh lên, quỳ xuống dập đầu lạy Cao đại nhân, nếu đại nhân nhà ta tâm tình tốt, có lẽ sẽ tha cho ngươi một cái mạng."

"Ty ngục Hình bộ?" Quản Linh Tư bật thốt lên. Ông của nàng là Lại Bộ Thượng Thư, dù nàng còn nhỏ nhưng đối với quan chức trong triều đình hết sức quen thuộc. "Ty ngục chỉ là quan ngũ phẩm, nếu như ngươi từ ngoài trở về kinh thăng chức, hẳn là lúc trước giữ chức lục phẩm, là châu mục một châu sao?"

"Tiểu nha đầu kiến thức cũng không ít." Cao Đức đắc ý ra mặt, thản nhiên nói: "Bổn quan không muốn cùng các ngươi chấp nhặt. Đây là Triệu sư gia của ta, buông hắn ra nhanh lên."

Quản Linh Tư không nhịn được bật cười 'Phì'. Biết là thất thố, nàng vội vàng đưa tay che miệng lại. Quan ngũ phẩm ở Đông đô căn bản không là cái gì. Từ nhỏ đến giờ, nàng không thể nhớ mình đã từng thấy bao nhiêu quan viên tam phẩm trở lên. Hơn nữa, ông nội Quản Tái Đức là chủ quản Lại bộ, có thể nói, quan viên nhị phẩm trở xuống khi đến Quản phủ đều nơm nớp sợ sệt, đến thở mạnh cũng không dám. Quan viên tứ ngũ phẩm nếu có dịp nói chuyện với Quản Linh Tư đều tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng, thế mà cái tên ty ngục này, chỉ mới ngũ phẩm, lại ra vẻ lớn lối như thế ở trước mặt mình!

Tần phi thản nhiên trở giọng với Cao Đức, hỏi vặn: "Nếu ta không tha thì sao?"

Cao Đức nhìn Tần Phi đầy thâm ý rồi cúi đầu dặn dò người tùy tùng bên cạnh mấy câu. Người nọ nghe xong lời Cao Đức phân phó liền phóng ra ngoài chạy như gió.

"Chết đến nơi mà còn chưa biết sợ hả?" Triệu sư gia lớn tiếng quát: "Tiểu tử thúi, nghèo không nên đấu với giàu, giàu không nên tranh với quan. Xem ngươi muốn giở trò gì?"

Trong lòng Tần Phi đang rất buồn bực, nghe Triệu sư gia la hét như vậy thì thuận tay nện luôn một đấm vào mặt hắn, khiến cho máu mũi giàn giụa, hàm răng rơi xuống.

Tên Triệu sư gia này cũng là tay hung dữ, bị Tần Phi đánh như vậy vẫn liều chết tóm cánh tay Tần Phi đẩy ra phía ngoài, miệng còn tru tréo: "Ngươi có ngon thì đánh chết ta thử?"

Chưởng quỹ hắn vốn biết Tần Phi là người của Sát Sự Thính giờ lại biết vị này Cao Đức đại nhân là quản lý ty ngục, thì trong lòng hoảng hốt, lo sợ phiền phức. Hắn thụp xuống, ngồi trong quầy, hai tay ôm đầu, chỉ mong cầu thần tiên đánh nhau không liên lụy đến phàm tục. Tiểu nhị cũng chẳng hiểu mô tê gì, nhìn thấy chưởng quỹ lủi trốn cũng bắt chước ôm đầu nấp trong quầy.

Cao Đức chậm rãi lắc đầu, lộ vẻ tiếc nuối cho Tần Phi; người thanh niên này quá ư nóng nảy khiến hắn không có lựa chọn, phải phá hỏng tiền đồ của tên này. Không ngờ, việc đầu tiên Cao đại nhân làm khi trở về Đông Đô lại là đưa tên nóng đầu này vào đại lao Hình bộ. Nơi đó tối tăm ngột ngạt, đầy rẫy tội phạm khiến người người đều kinh sợ. Nghĩ vậy, khóe miệng Cao Đức nở ra một nụ cười tàn nhẫn.

"Cao đại nhân." Quản Linh Tư khẽ nói: "Tần đại ca uống nhiều quá, ta nghĩ chuyện này nên bỏ qua. Ta sẽ kêu đại ca thả sư gia các ngươi ra. Các ngươi cũng hãy rời đây đi cho nhanh."

Thật sự thì Quản Linh Tư có ý tốt, nhưng khi Cao Đức nghe, hắn hoàn toàn hiểu theo ý khác. Cao Đức ưỡn bụng bự cười lạnh: "Cô gái nhỏ khẩu khí lớn thật! Được rồi, buông Triệu sư gia ra, ngươi lại đây hầu ta uống hết bữa rượu này. Chuyện này, ta sẽ bỏ qua cho."

Quản Linh Tư dù tốt bụng hiền lành cách mấy cũng không nén được lửa giận. Từ nhỏ đến lớn, mọi người đối với nàng đều thương yêu chiều chuộng, bất kể là quan lớn triều đình hay giang hồ cao thủ như Trần Hoằng Dận. Thế mà bây giờ, tên nam tử này độc miệng cả gan kêu nàng hầu rượu cho hắn giữa ban ngày ban mặt ư? Nụ cười của nàng bỗng chốc liền đanh lại.

Triệu sư gia vẫn cố sức đẩy cổ tay Tần Phi ra, nhưng tay Tần Phi làm như đúc bằng thép chẳng nhúc nhích chút nào. Hắn hít sâu một hơi, vận toàn lực chống trả, bỗng nhiên mặt mũi tối sầm. Một nồi súp thịt dê nóng hổi đổ thẳng vào mặt hắn làm hắn bị phỏng đau đến chết đi sống lại, khắp mặt phồng rộp. Chưa hết, còn đang gào thét thê thảm thì hắn đột ngột cảm thấy cả mặt lạnh lẽo, một bình trà nguội lại đổ lên mặt. Lạnh nóng chỏi nhau, cho dù da mặt hắn có bằng sắt cũng không thể chịu nổi. Triệu sư gia đau đến thấu trời ông địa, kêu cha gọi mẹ...

Quản Linh Tư mặt lạnh như sương, băng lãnh nhìn Cao Đức, nàng giơ hai ngón tay nhỏ nhắn chỉ thẳng vào mặt hắn: "Cao Đức, cho ngươi ba phần sĩ diện, ngươi lại làm tới? Đúng là nhường chó, chó liếm mặt. Ngươi nhắm có bản lãnh thì đưa ta vào đại lao Hình bộ xem!"

Tần Phi kinh ngạc ngước lên nhìn Quản Linh Tư, Linh Nhi vội vàng cúi đầu, đỏ mặt ngượng ngùng giải thích: "Tần đại ca, xưa nay Linh Nhi không phải như thế... Thật sự là... Bọn chúng làm ta quá tức giận."

Tần Phi cảm giác tỉnh rượu mấy phần, khen: "Không có chuyện gì, làm vậy là đúng."

"Phản rồi!" Cao Đức nổi giận đùng đùng, vỗ bàn lớn tiếng quát: "Bắt cả hai đứa lại cho ta."

Vừa dứt lời, màn cửa bị vẹt ra, mấy tên tuần kiểm theo tên tuỳ tùng của Cao Đức vọt vào. Bọn họ tiến đến Cao Đức thi lễ: "Sở Tuần kiểm phía Nam thành, chủ sự Lại Thăng tham kiến Cao đại nhân."

Cao Đức chỉ tay vào Tần Phi, ra lệnh: "Bắt lại."

Lại Thăng theo thói quen liền xoay người dợm bước, tay vung xích khóa, miệng thét: "Thằng khốn nạn.... Ái dà má ơi, là tiểu Phi ca nhi à..."

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của hắn chuyển từ giả vờ tức giận đến kinh ngạc rồi thành vẻ tươi cười xu nịnh, từng sắc thái tình cảm thay đổi nhanh chóng làm Quản Linh Tư không nhịn được khẽ bật cười.

Lại Thăng cũng nhận ra Quản Linh Tư. Ngày đó, tại dịp Thu thú tại Lộc Minh sơn, hắn đã gặp quý nữ này nên hiển nhiên biết rõ thân phận nàng. Hắn lập tức kinh hô: "Ái dà má ơi, là Quản tiểu thư sao?"

"Lải nhải cái gì? Ngươi không còn muốn làm tên tuần kiểm bại hoại nữa sao?" Cao Đức nổi giận nói: "Cứ coi là người quen của ngươi đi, bọn họ đã dám đụng vào bổn quan thì đó cũng là tội lớn. Mau bắt lại rồi đưa đến Hình bộ cho ta."

Lại Thăng thở dài một tiếng, ngoái cổ lại nói: "Cao đại nhân, cho dù muốn đưa đến Hình bộ, ty chức đảm bảo, ngài vẫn còn phải khách khí, đàng hoàng rước hai người ra ngoài."

"Nói lăng nhăng cái gì vậy?"

"Thật sự đấy!" Lại Thăng chỉ chỉ Quản Linh Tư: "Vị này là cháu gái của Lại Bộ Thượng Thư Quản đại nhân. Vị kia là Dự khuyết Tổng trấn Đồng Tri của Sát Sự Thính."

Quản Linh Tư cười khanh khách nói: "Hai chữ dự khuyết bỏ rồi nhé."

"Chúc mừng tiểu Phi ca nhi, chúc mừng tiểu Phi ca nhi." Lại Thăng nhất thời kích động. Có câu một người đắc đạo, gà chó cũng được thăng thiên. Nay, người quen của mình thăng chức tới Tổng trấn Đồng Tri trong Sát Sự Thính, chỉ cần Tần Phi có ý cất nhắc, xem nhẹ nhược điểm coi trọng ưu điểm, thì tiền đồ của mình phải nói là rạng rỡ a...

Cao Đức xám mặt như tro tàn, hai đầu gối mềm nhũn ra, quỳ trên mặt đất. Triệu sư gia mới rồi còn ngoan cố chống cự, hiện giờ hai mắt cụp xuống, sợ đến mức không dám thở mạnh.

"Cút ra ngoài đường quỳ đi. Đừng làm hỏng tửu hứng của ta..." Tần Phi tùy ý phất phất tay: "Lại chủ sự, thỉnh mời không bằng vô tình gặp gỡ. Nếu đã gặp nhau ở đây, ngươi uống cùng ta hai chén nhe."

Tuy rằng làm tuần kiểm không thể uống rượu trong phiên trực, nhưng Tần Phi đã mời như thế, Lại Thăng cầu còn không được, hắn liền cười ha hả tiến tới ngồi xuống.

Bỗng có mấy người bước vào trong quán, người cầm đầu quét mắt lạnh lẽo nhìn khắp phòng, thản nhiên nói:

"Tần Phi, ngươi bây giờ làm quan lớn có vẻ cũng ngon dữ! Ngay cả Hình bộ ty ngục, ngươi cũng dám bắt hắn quỳ giữa đường. Khó trách ngươi không coi ai ra gì như thế. Cao Đức, ngươi không cần quỳ, cứ ra về. Nếu bọn họ muốn gây phiền toái cho ngươi, còn phải xem ta có đồng ý hay không đã."

Đó là một thiếu niên cao ngạo, tuy Tần Phi không biết hắn nhưng Quản Linh Tư vừa thấy hắn liền biến sắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.