Chương trước
Chương sau
"Cái gì? Từ Tông Hạo nói bổn cô nương là nội gian? Cái này không phải quá hoang đường sao?" Phồn Đóa Nhi tức giận kêu lên: "Người nhà của chúng ta đã năm đời đóng góp cho Sát Sự Thính, được xưng tụng là cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Từ Tông Hạo ăn nói láo toét, nếu Tổng đốc đại nhân tin lời của của hắn thì... ta, ta phải giết mụ nội nhà nó...."

Trong cơn tức giận, Phồn Đóa Nhi bực dọc phun ra một câu chửi tục. Tần Phi dù bận vẫn ung dung vắt chân, hưởng thụ sự đấm bóp của Quản Linh Tư từ phía sau. Tay hắn đang cầm một đĩa điểm tâm ăn uống ngon lành, cứ như căn bản hắn không hề bị oan uổng gì vậy.

Phồn Đóa Nhi tức giận đến mức đi lại lòng vòng trong phòng. Nàng quay mặt lại vẫn thấy Tần Phi còn đang ăn, đôi tay nhỏ nhắn của Quản Linh Tư vẫn đang chạy tới lui trên bả vai của hắn, thỉnh thoảng hai người lại mắt đi mày lại liếc mắt đưa tình... Phồn Đóa Nhi không khỏi giận dữ nói: "Tần Hậu Đốc Sát, xin ngươi nghiêm túc một chút đi. Hiện giờ ta và ngươi đều bị cho là phản đồ của Sát Sự Thính đó."

"Nghiêm túc thì thế nào nào? Không nghiêm túc còn có thể khác được chăng?" Tần Phi thong thả nhấm nháp điểm tâm: "Tiết kiệm hơi sức một chút đi, tức giận cũng tức không chết được Từ Tông Hạo. Chúng ta phải nghĩ biện pháp, chẳng những phải rửa sạch nỗi oan khuất này, hơn nữa phải điều tra ra được rốt cuộc là ai có thể mua chuộc được Đồng Tri Đề đốc của Sát Sự Thính để liên thủ cướp đi lô thủ nỗ kia."

Tần Phi vẫn còn một nỗi lo lắng âm thầm không nói ra, dựa theo những dấu vết hiện giờ mà suy đoán thì rất nhiều người sẽ cho là cao thủ Man tộc ở thảo nguyên đã mua chuộc được Từ Tông Hạo rồi, sau đó mới tới Đông Đô cướp đi thủ nỗ.

Nhưng Tần Phi lại không thấy vậy! Hắn giỏi như vậy, hoàn toàn xa vời đối với lũ người trong thảo nguyên. Sao có thể có người khiến hắn không thể không gật đầu được? Nếu như một gia tộc muốn gây thù sâu cừu lớn như thế này lại kết hợp với đủ loại chứng cứ trước đó thì kẻ đứng giật dây phía sau màn rất có thể là Yến Vương.

Yến Vương dã tâm bừng bừng, cả Đại Sở đều biết. Bản thân hắn ở Bắc cương nắm trong tay mười lăm vạn đại quân. Nếu như bộ hạ của hắn chiêu dụ được một số người trong thảo nguyên cũng không khiến Tần Phi cảm thấy có gì là lạ.

Lại nói sau khi Sở Dương về đến Đông Đô thì liên tiếp chịu thiệt thòi dưới tay Tần Phi, thậm chí thiếu chút nữa không còn tính mạng. Cơ Hưng, một vì sao sáng vẫn còn chưa thực sự tỏa sáng ở Bắc Cương cũng bị Tần Phi một đao chém chết. Đã thế hắn lại còn lưu chữ lại trên cây, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Sở Dương.

Kẻ thù lớn nhất của hắn nhìn trước nhìn sau cũng thấy là Sở Dương, nói cách khác đây cũng chính là một nhà Yến Vương. Bởi Yến Vương muốn mở rộng thực lực của mình nên muốn có loạt thủ nỗ này, kết luận này không chê vào đâu được. Hắn cũng có đủ quyền thế và địa vị để mua chuộc Từ Tông Hạo thực hiện nhiệm vụ nằm vùng trong Sát Sự Thính ở Đông Đô và thực hiện vụ thảm sát đối với công trường bí mật.

Nếu đối thủ là Yến Vương thì lại hết sức phiền toái. Bả vai Tần Phi nhờ được Quản Linh Tư xoa bóp đã dần buông lỏng xuống, hắn đang lim dim đôi mắt chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.

Phồn Đóa Nhi thấy điệu bộ hắn như vậy lại càng thêm căm tức trong lòng. Tính nàng vốn dĩ là nôn nóng. Gia tộc nàng liên tục năm đời liền đều là người bào chế thuốc và công tượng nổi danh, cho tới giờ cũng đều ra sức phục vụ cho Sát Sự Thính. Mấy trăm năm này đều lập vô số công lao, người chức vụ cao nhất đã từng làm là Đồng Tri Đề đốc của Kim Thạch Ty.

Một nhà Phồn Đóa Nhi có thể nói là đang đầy danh vọng, đột nhiên bị người ta vu oan là nội gian, cảm giác nhục nhã này đã đủ khiến nàng muốn giết người rồi.

"Ngươi có dự tính gì không?" Quản Linh Tư thấp giọng hỏi, nàng không hề lo lắng Tần Phi bị nhận là nội gian. Trong lòng tiểu cô nương đương nhiên là ngả về phía ý trung nhân. Hơn nữa, Quản gia đặt chân ở Đại Sở đã ba trăm năm, có sóng gió gì mà chưa từng thấy? Kẻ khác bảo Tần Phi là nội gian, năm xưa còn có người từng nói là Quản gia muốn tạo phản nữa kia kìa! Chuyện lớn như vậy mà cũng đã từng trải qua nên việc trước mắt đối với Quản Linh Tư mà nói quả thực chỉ như bữa ăn sáng mà thôi.

"Thật sự ta cũng có chút suy tính, chỉ là biện pháp này có nguy hiểm." Tần Phi nghiêm trang nói: "Chỉ dựa vào hai người ta và Phồn Đóa Nhi rất khó làm nên việc."

Quản Linh Tư khẽ mỉm cười, có thể chia lo sẻ nạn với người yêu là nghĩa vụ cần phải làm trọn của một nữ bằng hữu. Nàng khẽ bước nhanh tới cửa, gọi lớn: "Người đâu, mời Ngũ thúc, Thất thúc và Cửu thúc tới đây."

Nói xong, Quản Linh Tư quay đầu lại, làm mặt quỷ về phía Tần Phi: "Hiện giờ không còn vấn đề gì nữa chứ? Nếu ngươi cảm thấy nhân thủ còn chưa đủ thì mặc dù Linh Nhi không thể tiếp tục dùng đến những khách khanh khác trong nhà nhưng bọn Ngũ thúc có địa vị cao trong giang hồ, trong giới hắc đạo cũng có không ít bằng hữu, nếu muốn mời một số cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong tới tương trợ hẳn không phải là vấn đề lớn."

Tần Phi cười hì hì khen: "Người hiểu ta chỉ có Linh Nhi thôi."

Phồn Đóa Nhi và Tần Phi hiện giờ trốn ở Quản phủ, nam chủ nhân đi tới Giang Nam trấn thủ đại doanh, nữ chủ nhân suốt ngày la cà, nếu không phải tới Trương gia đánh bài lá thì cũng tới Lý gia đánh mã điếu. Cuộc sống của phụ nữ quý tộc khó tránh khỏi có chút vô vị. Trong nhà thêm hai người sống sờ sờ là Tần Phi và Phồn Đóa Nhi thì Quản phu nhân lại hoàn toàn không hay biết...

Quản Linh Tư cười khúc khích ung dung trở về bên cạnh Tần Phi, tiếp đó lại tiếp tục bóp vai cho hắn.

Phồn Đóa Nhi giờ cũng không nhịn nổi nữa, nàng lạnh lùng liếc Tần Phi một cái, tâm tư của nàng còn muốn phức tạp hơn so với Quản Linh Tư. Dĩ nhiên nàng biết Tần Phi sớm đã tính toán xong xuôi hết rồi, thậm chí cũng coi cả La Ngũ, Mâu Thất và Trần Tiểu Cửu nằm trong kế hoạch, chỉ là không tự mình mở miệng mà cố ý để Quản Linh Tư tự nói ra thôi.

Tên nam nhân này, thực đúng là không phải kẻ tốt lành gì. Nhưng mà, dạo gần đây, có vẻ như nam nhân không hư hỏng nữ nhân sẽ không yêu thì phải...

Chỉ một lúc sau, La Ngũ, Mâu Thất và Trần Tiểu cửu đến gian phòng của Quản Linh Tư. Tần Phi không muốn để mất lễ nghi trước mặt các vị tiền bối liền đứng dậy thi lễ.

Quản Linh Tư nhanh mồm nhanh miệng đem chuyện của Tần Phi nói một lượt với ba vị khách khanh, La Ngũ không nhịn được cười nói: "Tần Phi à Tần Phi, tên tiểu tử nhà ngươi thật là giỏi rước lấy phiền toái, vu vơ cũng chọc phải cái tổ ong, đây cũng chẳng phải là chuyện nhỏ đâu. Cái tên Từ Tông Hạo này ta đã từng quen biết với hắn. Thuộc hạ dưới tay hắn cũng có vài phần công phu đấy. Người này cũng không có chỗ xấu gì khác ngoại trừ tâm kế quá nặng, hắn ra sức bán mạng để tiến thân. Quy củ của Sát Sự Thính rất nghiêm, mỗi khi thăng một cấp đều phải trải qua khảo hạch nặng nề, có thể được đảm nhiệm chức Đồng Tri Đề đốc đã không hề dễ dàng, nhưng muốn làm Đề đốc một ty thì phải cho thấy biểu hiện siêu quần nổi bật mới được. Năng lực của Từ Tông Hạo chưa đủ, nhưng lại vẫn nhắm vị trí Đề đốc. Nếu ta không đoán sai thì kẻ giật dây phía sau hắn ít nhất cũng phải đồng ý cho hắn chức vị hấp dẫn ngang với Đề đốc!"

Quản Linh Tư ngồi ở chiếc ghế phía dưới cửa sổ, cười khúc khích nỏi: "Ngũ thúc, vậy người có đánh thắng được Từ Tông Hạo hay không?"

Mặc dù La Ngũ hay tự phụ nhưng cũng không muốn chê bai người khác, hắn thản nhiên nói: "Nếu bàn về tu vi thì ta với Từ Tông Hạo người tám lạng kẻ nửa cân. Nhưng nếu chiến đấu thật sự thì mấu chốt của thắng bại lại thường phụ thuộc vào một số yếu tố như là, tâm trạng của ta hôm nay có tốt hay không, hoặc là ăn điểm tâm đã đủ no chưa, hay là tối hôm qua ngủ có ngon giấc không... chẳng hạn."

Quản Linh Tư trề cặp môi xinh xắn, cười nhạo: "Từ nhỏ đến lớn lúc nào ta cũng cảm thấy Ngũ thúc lợi hại nhất, chưa bao giờ có chuyện đến tay thúc mà thúc không giải quyết được, không ngờ được là hôm nay Ngũ thúc lại khiến Linh Nhi thất vọng. Xưa nay Ngũ thúc ba hoa là có thể chọc thủng được cả trời vậy mà hiện giờ ngay cả một tên Từ Tông Hạo cũng không giải quyết được...ái chà...ái chà..."

Nàng thở dài hai cái, hơn nữa tiếng thở dài thứ hai dài lại càng dài, đồng thời lắc lắc đầu phảng phất như đang tan nát cõi lòng.

Mặt mũi La Ngũ sao giữ được bây giờ? Hắn đành mặt dày nói: "Tiểu thư, vừa rồi là ta nói khiêm tốn thôi, thật ra thì con hàng như Từ Tông Hạo kia ta cho một chưởng là thành cái bánh thịt ngay."

Quản Linh Tư cười đùa nói: "Ngũ thúc, đây là người nói đó nhé. Từ Tông Hạo mục ruỗng quá rồi, lại còn dám đổ oan cho Tần Phi ca ca, ngươi phải giúp ta đánh hắn, đánh hắn thật mạnh vào."

La Ngũ vỗ ngực thùm thụp: "Không thành vấn đề!" Dứt lời, La Ngũ lui xuống, trên mặt tự nhiên đỏ rực, hắn tự biết hắn và Từ Tông Hạo cũng sàn sàn như nhau, ai thắng ai thua khó nói vô cùng. Nhưng tiểu thư đã mở miệng nói muốn đánh người rồi thì hắn cũng phải gắng gượng mà đánh một trận, cùng lắm thì nếu không thu thập được hắn ta sẽ bảo tiểu Cửu đi đánh...

Mâu Thất cười tít mắt nhìn La Ngũ bốc phét, bỗng nghe thấy Quản Linh Tư gọi mình liền đáp: "Tiểu thư có căn dặn gì không?"

"Trợ thủ của Từ Tông Hạo rất nhiều, Ngũ thúc đi đánh Từ Tông Hạo, Thất thúc cũng phải đánh đuổi lũ lâu la của hắn nhá."

Mâu Thất há hốc miệng, cái này có gì khó khăn đâu, cho nên cười híp mắt đồng ý, La Ngũ đứng bên cạnh trợn mắt nhướng mày, không còn gì để nói.

Trần Hoằng Dận khí độ âm trầm, hắn chậm rãi đến bên người Tần Phi, thấp giọng hỏi: "Ngươi đã có kế hoạch rồi phải không? Linh Nhi tính tình trẻ con, những chuyện như thế này không phải cứ đánh người là có thể giải quyết được."

Tần Phi gật đầu, nghiêm túc nói: "Cửu thúc, Ngũ thúc, Thất thúc. Thật ra thì ta hoài nghi chỗ thủ nỗ kia do người của Yến Vương cướp đi. Bởi vì bọn họ chẳng những muốn có nỏ mà còn chỉ thẳng mặt nói muốn lấy mạng của ta. Thế lực của Yến Vương rất lớn, hắn hùng bá một phương ở Bắc Cương, địa vị ngấm ngầm có xu hướng ngang bằng với triều đình. Lần này nếu ba vị ra tay tương trợ thì rất có thể sẽ trở thành cái gai trong mắt Yến Vương. Tần Phi không dám giấu diếm, xin ba vị tiền bối quyết định."

Trần Hoằng Dần không khỏi phải đánh giá cẩn thận lại tên thanh niên trước mặt. Thù oán giữa Tần Phi và Sở Dương hắn cũng đã biết rõ. Nhưng Tần Phi thản nhiên nói ra quang minh lỗi lạc như vậy, hiển nhiên không muốn khiến cho ba người bị cuốn lầm vào tranh đấu giữa hắn và Yến Vương. Phải biết rằng bên cạnh Yến Vương còn có đại cao thủ như Lưu Nhâm Trọng. Hắn cũng có vô số những năng nhân dị sĩ khác làm thủ hạ, vốn dĩ không dễ đối phó. Quản gia mặc dù là gia tộc có gốc rễ vững vàng nhưng phần lớn đều là quan văn, mặc dù có Quản Bình hiện giờ trông coi đại doanh ở Giang Nam. Nhưng chút ít thủy quân kia ở đại doanh Giang Nam so với Yến Vương quả thực hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp...

"Có một số việc ta biết nhưng tiểu thư chưa chắc đã biết!" Trần Hoằng Dận suy nghĩ trong chốc lát rồi thản nhiên nói: "Nếu đứng phía sau màn thật sự là Yến Vương thì...việc chúng ta đi đánh hắn hẳn lão gia sẽ rất cao hứng."

"Thủ hạ đắc lực nhất của Yến Vương chính là Lưu Nhâm Trọng. Chín năm trước ta đã giao thủ với hắn." Trần Hoằng Dận thì thầm.

Quản Linh Tư không nhịn được nói chen lời vào: "Tiểu Cửu thúc thắng không?"

Trần Hoằng Dận không đành lòng lừa dối nàng nên nghiêm túc nói: "Ta không thắng nhưng cũng chưa thua. Chẳng qua mọi người chỉ là tỷ thí, không cần thiết phải đem tính mạng ra đánh cược. Đến đẳng cấp của chúng ta, chuyện được tỷ thí với nhau đã là cực kỳ khó có được rồi. Lần tỷ thí đó ta thu hoạch rất lớn, có điều, ta đoán thu hoạch của Lưu Nhâm Trọng cũng sẽ không ít hơn ta bao nhiêu."

Quản Linh Tư không hiểu ra sao cả, quyết định hỏi thẳng: "Vậy nếu đem tính mạng ra đánh cược thì thế nào?"

"Ta sẽ chết chắc." Trần Hoằng Dận phảng phất như đang nói một chuyện nhỏ nhoi không đáng kể vậy: "Chỉ có điều ta không thể biết được là dưới sự phản kích của ta thì hắn rốt cuộc là đồng quy vu tận hay bị thương nặng mà thôi."

Quản Linh Tư cũng hít vào một hơi khí lạnh, ở trong mắt nàng, ngoại trừ Dịch lão đầu và Bàng Chân ra thì trên đời này hẳn là không ai có thể chiến thắng được Trần Hoằng Dận nữa. Từ trước đến giờ nàng vẫn cảm thấy cho dù là Liễu Kinh Dương của Đường phủ đi nữa cũng không lợi hại bằng tiểu Cửu thúc của nàng. Nhưng hiện giờ Trần Hoằng Dận thẳng thắn thừa nhận nếu đánh cược tính mạng với Lưu Nhâm Trọng hẳn là phải chết không nghi ngờ...trong tâm linh nho nhỏ không khỏi có chút bận tâm.

Tần Phi ôm quyền nói: "Cửu thúc, việc ta lo lắng chính là cái này. Việc về thủ nỗ có liên quan rất hệ trọng, nếu quả thật đó là do người của Yến Vương ra tay thì bản thân Lưu Trọng Nhâm là đệ nhất cao thủ dưới trướng Yến Vương, rất có thể hắn sẽ về trấn giữ ở Đông Đô. Tu vi của hắn cao thâm, năm đó so với Bàng Chân cũng chỉ kém một đường mà thôi. Cho nên mặc dù ta đã có kế hoạch nhưng vẫn không muốn ba vị phải mạo hiểm."

"Ta nghe nói khi ngươi đang đánh Sở Dương từng nói một câu: Nếu biết rõ đối phương không phải là đối thủ mới đánh nhau thì sẽ chẳng có gì thú vị cả." Trần Hoằng Dận ngạo nghễ nói: "Cho dù thật sự là Lưu Nhâm Trọng trấn giữ ở Đông Đô, thì chín năm vừa qua ta cũng không lười biếng. Có thể tỷ thí một phen nữa với Lưu Nhâm Trọng ta nghĩ cũng là một điều thú vị."

La Ngũ và Mâu Thất dường như bị hào khí của Trần Hoằng Dận lây nhiễm, năm đó uy phong bọn hắn lẫy lừng trong giới hắc đạo, hiện giờ đã bị thời gian mài mòn đi những góc cạnh của lưỡi đao giết heo này rồi. Đã rất lâu rồi bọn họ chưa từng tìm lại cảm giác vẫy vùng trong giang hồ, khoái ý khi cùng với đao quang huyết ảnh tìm đường sinh tồn rồi!

Cho dù đối thủ lần này là Lưu Nhâm Trọng thì sao nào? Chín huynh đệ năm đó tung hoành Đông Đô, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, liệu đã từng sợ bất cứ ai chưa? Cho dù là Bàng Chân, Trần Hoằng Dận cũng đã từng một người một ngựa đi tìm hắn đánh một trận, cùng lắm chỉ là bị đánh cho thê thảm khó coi rồi trở về mà thôi...

"Đa tạ ba vị tiền bối!" Tần Phi thản nhiên nói: "Giờ ta sẽ nói rõ kế hoạch ra, xin ba vị tiền bối xem xét!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.