Chương trước
Chương sau
Thời tiết hiện đang mưa phùn, hắn đi trên lớp lá khô vàng đã rụng trong rừng, thoạt nhìn nhẹ nhàng rất giống như đang diễn văn nghệ. Nhưng thật ra nếu như hắn không có tu vi tinh thâm, sẽ thành một kiểu cố tình trông đến chết cười.

Tần Phi từng bước đi sâu vào trong rừng, hắn không cần mở rộng phạm vi niệm lực cũng có thể xác định được xung quanh không có người bám đuôi, cuối cùng hắn dừng bước ở trước hai gốc cây cổ thụ.

Đây là hai gốc cây rất lâu năm, vỏ cây đã sắp sửa rơi rụng hết, lại không còn mấy cái lá cây trên cành, chỉ còn lại mấy cành cây trơ trụi, lộ ra vẻ hết sức thê lương. Cây khô trông vẫn còn tương đối thô và chắc chắn, phải đến ba tên Tần Phi nắm tay nhau may ra mới ôm xuể thân cây!

Tần Phi ngưng thần nhìn hai cây cổ thụ này, tay phải nắm lại thành quyền, nắm thật chặt tụ lực, trong giây lát một quyền xuất ra, nặng nề đánh xuống đất!

Bùn đất bốc lên, từng chiếc lá còn sót lại đua nhau rơi xuống, ngay cả mưa phùn từ trên trời giáng xuống dường như cũng bị oai lực một quyền này làm cho kinh sợ mà ngưng lại chốc lát. Lá khô ngâm với nước mưa bị mục mềm bị một quyền này của Tần Phi đào một rãnh to sâu hơn một thước.

Trong rãnh sâu từ từ lộ ra ba cái hộp nhỏ tinh xảo, giống như là bị một bàn tay vô hình nâng lên, dừng lại ở trên mặt đất.

Ba cái hộp đều có dài một thước, dày bốn tấc. Trên mỗi cái cái hộp đều có khắc những dòng chữ nhỏ ngay ngắn chỉn chu, đó chính là một câu nói: đồ đệ ngoan, ngươi có thể lấy được mấy cái hộp này trình độ đã tiến vào cảnh giới Thiên Tiên. Vi sư không nuốt lời, sẽ có tặng phẩm không tệ. Nhưng trong ba cái hộp chỉ có một cái là ngươi muốn. Ngươi phải ngưng thần tụ lực, lấy chân nguyên vận lên đầu ngón tay viết vài chữ lên trên cái hộp, cái hộp sẽ mở ra. Ngươi không cần lo lắng, chữ vi sư tạo ra sẽ nói cho ngươi biết...

Tần Phi không nhịn được cười, vị sư phụ này đúng là già mà mất nết. Trước khi mất tích lão đã thông báo cho mình, một khi mình tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, phải vào sâu trong rừng, đến chỗ này lấy cái hộp lão để lại cho mình, bên trong có thứ tốt thì giữ lại. Nếu chưa đạt cảnh giới Tiên Thiên thì có cố gắng cũng không mở được. Nếu như người tới không phải là Tần Phi, viết không đúng mấy chữ kia, cái hộp sẽ tự hủy tránh rơi vào tay người khác.

Tần Phi lấy đại một cái hộp. Bên trên hộp có hàng chữ nghiêm chỉnh 'Cái hộp văn nghệ' .

Hắn cười cười, cầm lên một cái hộp khác, bên trên có dòng chữ tương tự, viết là ' Cái hộp bình thường' .

Trước mặt thường nhân, mấy cái hộp này chính là thiên thư, mà trong mắt Tần Phi mấy thứ này hoàn toàn không phải là bí mật.

Chân nguyên tràn ra từ khí hải huyệt, ngưng tụ tại đầu ngón tay. Tay trái Tần Phi cầm lấy một cái hộp, tay phải ngón trỏ điểm ra viết bốn chữ to lên trên hộp 'Nhị. Bức hạp tử'

'Bộp ', một tiếng giòn vang, cái hộp chậm rãi mở ra. Quanh cái hộp vẫn còn ẩn hiện chân khí du động quái dị, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Tần Phi thở phào nhẹ nhỏm, để cái hộp trên mặt đất, lấy ra vật bên trong, đó là một quyển sách và một phong thư.

Thư đã được viết từ lâu rồi, trên tờ giấy còn có vệt mỡ. Có trời mới biết có phải lão gia hỏa kia vừa gặm đù gà luộc vừa ở viết thư hay không.

"Đồ đệ, ngươi có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, vi sư rất vui vẻ. Có vài chuyện, sư phụ muốn nói hết với ngươi. Lão Thiên Tình Tử có chút giao tình với vi sư. Ta muốn ngươi gia nhập Trấn Phủ Ty phía Bắc không phải là mong ngươi đi làm mật thám Ngô quốc. Mà là hy vọng, nếu như một ngày kia, ở Sở Quốc ngươi không còn con đường nào. Ít nhất còn có thể đến Ngô quốc, ít nhất còn có thân phận! Chuyện ngươi liên hệ với Trấn Phủ Ty phía Bắc chỉ có lão đạo Thiên Tình Tử chết dẫm biết thôi..."

Tần Phi khẽ mỉm cười, phảng phất vừa thấy lão đầu cà lơ phất phơ, hỉ hả dạy mình cùng Thành Tín tập võ. Mặc dù đã lâu không nhìn thấy lão, nhưng theo khẩu khí phong thư này, hắn cảm thấy giống như lão gia này đang ở trước mặt mình, trong tay đang cầm một đùi gà, dương dương tự đắc nói chuyện.

"Thân phận Trấn Phủ Ty phía Bắc trừ phi ngươi không muốn ở Sở Quốc nữa, nếu không không nên dùng. Bởi vì, một khi ngươi gia nhập Trấn Phủ Ty phía Bắc, sẽ không rút lui được, sẽ trở thành kẻ địch sinh tử của Sát Sự Thính! Dịch lão đầu không phải là dễ trêu, ngươi nhất định phải cẩn thận. Có câu nói, không nghe lão nhân nói, bất lợi ngay trước mắt. Sư phó của ngươi từng trải, tiểu hài tử phải nghe lời."

"Đạp vào cảnh giới Tiên Thiên, những gì đã học trước kia đều trở thành vô dụng. Quyển công pháp này gọi là “Thiên Ngân” . Chậc chậc, nghe tên cũng biết là rất lợi hại rồi! Ý của công pháp này là: nếu ngươi luyện đến mức cuối cùng, có thể chọc được cái lổ thủng trên trời, hoặc là cho dù lão Thiên làm ra một lỗ thủng, ngươi cũng có thể một tay che trời vá lại cho lão."

"Vi sư không biết khi ngươi tiến vào Thiên Tiên có thành niệm tu hay không. Cũng may 'Thiên Ngân' đều dùng được cho cả hai. Nếu là vũ tu ngươi phải chăm chỉ khổ luyện, nếu là niệm tu ngươi cố gắng nghiềm ngẫm cho kỹ. Trước đây có rất nhiều người muốn niệm vũ song tu, nhưng ngươi phải biết rằng, niệm tu bác đại tinh thâm, vũ tu lấy khắc khổ làm chính. Muốn đi một con đường cũng là chuyện khó khăn rồi. Nếu lại muốn đi cả hai con đường, đã khó càng thêm khó. Chân chính tới cảnh giới niệm vũ song tu đại tông sư, ngàn năm qua cũng chỉ có năm ba người mà thôi. Hơn nữa tất cả đều chết hết sạch mấy trăm năm trước rồi!"

"Nếu ngươi vừa có thể tập võ lại cũng là niệm tu thì ... vận khí của lão đầu nhi ta sao lại tốt như vậy chứ? Xuất hiện một đồ đệ mạnh mẽ như vậy.Ý của vi sư là ngươi thích làm sao thì làm. Đơn tu vừa hoặc song tu tùy ngươi, quan trọng là ngươi bằng lòng với lựa chọn của mình."

Tần Phi dở khóc dở cười nhìn lá thư nầy, cổ tay phát lực làm cho giấy có vương vệt mỡ hóa thành tro bụi! Lão gia hoả này chạy một mạch không thấy bóng dáng, có lai lịch địa vị gì cũng không nói. Lại có quan hệ với Ngô quốc Trấn Phủ Ty phía Bắc. Thôi vậy, điều này cũng cho qua thôi. Ta còn phải xem bản 'Thiên Ngân' này có lợi hại như lời khoác lác không đã.

Tần Phi mở pho “Thiên Ngân” , văn tự bên trong phong cách cổ xưa thâm thuý, nhưng kỳ quái chính là, Tần Phi vừa xem xong tờ nào, tờ đó biến thành trống không...

"Tử lão đầu, tiểu gia nếu không phải niệm tu, hôm nay đã bị ngươi gài bẫy rồi. Một quyển sách á... Lại băt tiểu gia học thuộc lòng!" Tần Phi bi phẫn ngửa mặt lên trời hét to giận dữ: "Bao nhiêu năm không học thuộc bất kỳ quyển sách nào rồi... Được lắm, ta học! Ta học!"

Trong màn mưa gió rét mướt, dưới gốc cây cổ thụ khẳng khiu, một vị thiếu niên tay cầm cuốn sách, đắc ý rung đùi học thuộc lòng cuốn sách xem ra còn hăng say hơn cả các cử nhân đi thi hội. Nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Chỉ cần nghe kể lại có một vị đầu để trên cổ, trời mưa như trút nước xuống rừng cây vẫn khổ học thi thư chỉ sợ vị tiểu gia này là người thứ nhất.

Trong “Thiên Ngân” quả nhiên có công pháp dành cho niệm tu.

Niệm tu lai lịch thần bí, huống chi còn có tính di truyền, làm rất nhiều người cảm thấy niệm tu thâm bất khả trắc. Kỳ thật, nhìn Tần Phi,nếu coi số lượng chân nguyên đến từ khí hải huyệt là một loại lực lượng, niệm lực từ ý hải đến cũng đồng dạng là một loại lực lượng. Chỉ là, chân nguyên có thể tích luỹ qua việc khổ tu, thì niệm lực hoàn toàn là do trời sinh ra mà có!

Năng lực của niệm tu là thiên phú, từ lúc hắn tiếnn vào cảnh giới Tiên Thiên cũng đã được định đoạt. Quá trình luyện tập sau này chỉ là phát huy đến tối đa hiệu dụng của niệm lực. Trì hoãn năm giác quan, công kích bằng niệm lực, chính là bản năng như hài tử bú sữa mẹ, những tác dụng này có từ lúc đầu mà không cần người dạy. Những ứng dụng mà Tần Phi chưa bao giờ biết ở đâu có nói thì đều được trình bày đầy đủ trong pho « Thiên Ngân ».

Niệm tu tiến giai rất khác với vũ tu, mặc dù cũng có những cấp bậc Tiên Thiên, tông sư, đại tông sư, nhưng nhân tố quyết định không phải là niệm lực lớn nhỏ, mà là cách dùng niệm lực. Giống như Ngụy Bính Dần tụ đất thành trùy, lấy vật đả thương người, chẳng qua là Tiên Thiên mà thôi. Thực hiện được thành thục công pháp là có thể tiến giai tu hành công pháp cấp tông sư. Luyện đến đại thành chính là cao thủ cấp tông sư rồi!

Chỉ tiếc, hiện tại Tần Phi chỉ có thể ăn tươi nuốt sống học thuộc lòng mà thôi, chưa thể có cơ hội thử nghiệm. Hai mắt hắn khép hờ, thỉnh thoảng chăm chú nhìn « Thiên Ngân » trong miệng còn lẩm bẩm, thỉnh thoảng còn rõ cả chữ : tử lão đầu, em gái ngươi...

Chẳng mấy chốc trời đã tối, ánh sáng trong rừng rậm càng thêm lờ mờ. Tần Phi mỏi mệt nhìn lại pho « Thiên Ngân » thì toàn bộ đã biến thành giấy trắng. Hắn vò quyển sách thành một cục rồi từng mảnh giấy rời ra. Trên mặt đất vẫn còn ba cái hộp trơ trọi nằm yên tại chỗ. Tần Phi tiến lên phía trước, đá chúng lại trong hố, bày tay trái đánh vào khoảng không, bùn đất tràn lại vào hố, mặt đất lại bằng phẳng như cũ.

"Bộp bộp bộp " Thanh âm mưa rơi càng thêm dày đặc, Tần Phi cúi đầu đi ra khỏi rừng rậm. Trên đường lớn chỉ có thưa thớt mấy người đi lại, không có ai có chú ý tới Tần Phi. Hắn rụt cổ lại, kéo cổ áo lên cao, cất bước đi về Đường phủ!

Từ Thành Tây đến phía Nam thành không mất bao nhiêu thời gian, rất nhiều cửa hàng vẫn mở cửa, đèn lồng treo trên cửa mông lung chiếu rọi mưa rơi, lộ ra vẻ tình thơ ý hoạ.

Sắp đi tới Đường phủ, hắn thấy có ba cái tán ô, ba người thành hình chữ phẩm đứng ở giữa đường. Người cầm đầu nhìn Tần Phi cười ha hả rồi lên tiếng: "Tần huynh, chờ ngươi cũng lâu nhé!"

Tần Phi nhíu mày, mặc dù ba người này đều mặc thường phục, nhưng thoạt nhìn cũng không đơn giản. Nam tử trẻ tuổi cầm đầu nhìn qua thì cũng trạc tuổi với mình, nhưng khí độ bất phàm, quần áo giản dị mà không đơn giản. Hai người phía sau hắn cho ta cảm giác như bảo kiếm sắp rút khỏi vỏ không thấy máu không về!

"Ta không biết ngươi!"

"Ta tên là Sở Trác!" Người trẻ tuổi bình tĩnh nói: "Cái tên này không được nhiều người biết. Chỉ là mỗi khi ta thấy phụ thân, đều gọi là phụ hoàng!"

Tần Phi ánh mắt khẽ nheo lại, ôm quyền khẽ khom người nói: "Nguyên lai là Đoan Vương điện hạ."

"Không cần đa lễ, hôm nay ta cải trang xuất phủ, cũng không muốn dùng thân phận Vương gia gặp gỡ Tần huynh." Tuổi Sở Trác dù không lớn, nhưng lời nói cử chỉ hết sức lão luyện. Hắn thoải mái nói: "Nghe nói Tần huynh đang ở Đường phủ hộ vệ, Sở Trác nghĩ phải gặp mặt một lần, nhưng đợi lâu quá hiện giờ bụng đã sôi ùng ục, Tần huynh có nên mời ta một bữa rượu không đây?"

Mưa phùn rơi dày che khuất thân ảnh hai người, trên đường thỉnh thoảng có người đi ngang qua đều liếc mắt nhìn lại, còn tưởng rằng là có ba gã lưu manh muốn ngăn lại để cướp đoạt, liền bước cho mau tránh thật xa...

Tần Phi biết Sở Trác tìm đến mình, tất nhiên có mưu đồ, nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt Sở Trác, hắn cảm thấy không cần thiết, không bằng nghe ý đồ của hắn xong rồi hãy nói.

"Không biết điện hạ là muốn uống rượu kiểu gì?"

"Hoa tửu!" Sở Trác cười đến nở hoa: "Hai nam nhân uống rượu, người khác có cho là chúng ta có đồng tính chi thích [DG: sợ bị hiểu là đồng tính]. Huống chi, ta là Đoan Vương, cơ hội thưởng thức hoa tửu không nhiều lắm, khó khăn lắm mới trốn được một lần, tất nhiên muốn biết ăn chơi nó là như thế nào một tý."

"Vậy được, đi Ôn nhu hương đi. Lão bản nơi này là huynh đệ của ta. Nếu hắn biết hôm nay ta đưa điện hạ đến cổ vũ, chắc chắn sẽ hết sức vui mừng." Tần Phi đưa tay thi lễ: "Mời!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.