Con đường đất được trải bằng cát nên hơi xốp. Mặt đường có rất nhiều xe ngựa qua lại, khắp nơi lưu lại vết bánh xe. Thỉnh thoảng, một trận gió lớn thổi tới, bụi đất cuồn cuộn nổi lên mù mịt chắn mắt người đi đường.
Gió ngừng thổi khiến cát rơi trên mặt đường, nhưng trước khi rơi xuống, những hạt cát còn phải quanh quẩn một hồi theo cơn gió rồi mới dừng lại. Nếu không phải là người hữu tâm, mấy ai biết được cát bụi trần gian rồi sẽ cuốn về đâu?
Bụi đất vốn không có sinh mạng, nhưng phảng phất dường như rục rịch ngóc đầu dậy, chậm rãi lưu động trên mặt đất. Thình lình bị gió cuốn lên.
Mọi người trên đường đang vội vã chẳng ai chú ý những bụi đất xoáy vòng vòng trên mặt đất, bọn họ đều không nghĩ nhiều chỉ nhanh chóng di chuyển trên đường, không cảm giác được một tia phong ý rõ ràng, bụi đất tại sao lại xoáy vòng vòng trên mặt đất đây?
Một đám mây đen lặng lẽ che ánh mặt trời, hai cỗ xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi trên đường. Tiếng vó ngựa gõ đều đều, phu xe thản nhiên giơ roi thẳng lên, trường tiên vút lên một đạo hắc ảnh ở giữa không trung đập vào mông ngựa!
Bụi trên mặt đất tạo thành từng vòng xoáy cực kỳ chậm chạp, bị xe ngựa ngăn trở, trong phút chốc phảng phất nổi giận, khoảnh khắc cuồng bạo lên mấy lần, bụi đất cấp tốc xoay tròn, giống như một lợi khí bị ai đó cầm ở chuôi điên cuồng xoay chuyển, bụi đất mang theo khí thế hung hãn tất sát, thế như chẻ tre đâm vào trong xe.
Từng đợt từng đợt gió xoáy đập vào trong xe, trong nháy mắt, càng xe ầm ầm nổ vang, mui xe bay lên giữa không trung, Tần Phi tóm theo Liễu Thiên Kỳ nhảy khỏi buồng xe, hiểm hiểm tránh được mấy đợt gió xoáy tập kích...
Bụi đất xoay tròn rất nhanh, làm xuất hiện mấy vết máu trên cánh tay và khuôn mặt của Liễu Thiên Kỳ, nếu không phải Tần Phi phản ứng nhanh chóng, giờ phút này Liễu Thiên Kỳ có lẽ đã là một thi thể.
Tần Phi ổn định thân hình, lùi nhanh khỏi xe ngựa, Liễu Thiên Kỳ đang trong tay hắn lớn tiếng kêu lên: "Bảo vệ tiểu thư, tản ra , tản ra ..."
Tần Phi mím chặt đôi môi, vọt vào buồng xe ngựa kia. Chu Lễ Uyên tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ, làm bộ muốn đâm.
Chu Lễ Uyên nhìn thấy bụi đất bay lượn ở mái hiên xe ngựa, hắn lường trước thời điểm mấy đạo gió xoáy sẽ đột nhập buồng xe, liền đón đầu dùng khoái kiếm thành danh đánh tan tành hết. Ba người trong xe đều bình yên vô sự, đột nhiên thấy Tần Phi xách Liễu Thiên Kỳ phá cửa chui vào, Chu Lễ Uyên thiếu chút đâm ra một nhát kiếm.
Thuận tay Tần Phi tống Liễu Thiên Kỳ nhét vào càng xe, thò tay kia ôm Đường Đại Nhi. Theo đà hắn một cước đá bay tấm vách sau buồng xe, lắc mình bay ra ngoài, trong lúc xẹt qua bên cạnh Chu Lễ Uyên hắn thấp giọng quát nói: "Trong vòng mười lăm trượng, có người bám sát, giết!"
Chu Lễ Uyên tỉnh ngộ, tên thái giám kia cũng do giới hạn về tuổi, chẳng qua cũng chỉ là niệm tu cảnh giới Tiên Thiên. Hiện tại phạm vi khống chế của hắn nhiều nhất cũng không vượt qua hai mươi trượng, nếu muốn giết người, ít nhất cũng phải tiến gần đến trong khoảng mười lăm trượng.
Người đi trên đường đột nhiên thấy hai chiếc xe ngựa nổ tung, kinh hoảng một trận. Bụi đất tung bay, hơn mười tên che mặt từ xung quanh nhảy ra, vô hình trung che dấu thân ảnh hung phạm, Chu Lễ Uyên lấy khoái kiếm thành danh, chẳng những kiếm pháp mau lẹ mà thân pháp còn nhanh hơn. Trường kiếm trong tay, trong nháy mắt bảo vệ quanh phạm vi mười trượng.
Hôm nay Đường Đại Nhi mặc thường phục đi ra ngoài, mà y phục nữ tử thì vướng víu rất khó chạy nhanh nên khi Tần phi kéo tay (chạy) nàng thiếu chút thì bị té ngã. Tần Phi thấy vậy thì lập tức/dứt khoát ôm lấy eo thon của nàng, dìu nàng chạy đi. (kéo tay chạy khó vì vướng y phục --> ôm eo dìu đi) [Thánh CCD dịch nuột thế, để nguyên văn lời thánh].
Cho dù mang thêm một người, hiện tại Tần Phi công lực thâm hậu cước bộ vẫn không chậm đi. Tiếng gió vù vù thổi bên tai, tóc Đại Nhi theo gió bay lượn, mang theo mùi thơm ngát thỉnh thoảng vài sợi tóc vương cả vào mặt Tần Phi!
'Vèo' một đầu mũi tên bén nhọn phá không bay thẳng đến trái tim Đại Nhi. Đầu mũi tên đen nhánh, xẹt một đạo ô quang giữa không trung, bay tới cực nhanh. Cánh tay Tần Phi vươn dài, đoản kiếm xuất thủ, mũi kiếm đặt ngang, cứng rắn chặn mũi tên lại.
Lực đạo mũi tên cực manh, nếu Tần Phi mà chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, một mũi tên này có thể đánh nát bàn tay của hắn.
Liễu Thiên Kỳ nắm càng xe lớn tiếng quát: "Địch nhân có nỏ!"
Trong lòng Tần Phi sáng như tuyết, có thể bắn ra một mũi tên mạnh như thế, nếu không phải là cao thủ cảnh giới tiên thiên, ắt hẳn là do chiếc nỏ bắn ra. Địch nhân chắc chắn không chỉ một người. Cước bộ Tần Phi không ngừng, kéo Đại Nhi nhanh chóng thối lui.
Cổ tay Đại Nhi bị hắn kéo đến đau đớn, nhưng nàng cắn chặt hàm răng, không nói một lời, cố hết sức tăng nhanh cước bộ, chạy theo bên cạnh Tần Phi. Trên làn môi hồng lưu lại dấu răng thật sâu!
Trên đường người người hỗn loạn tránh né hai người đang chạy như gió, đột nhiên có tiếng "Ôi chao!", một phụ nữ đang mang thai, vẻ mặt thống khổ, tay vịn lưng, té nhào xuống.
Đại Nhi kinh hãi. Chắc hẳn là người kia bị hai người nàng doạ cho sợ, bụng lớn như vậy mà bị ngã thế tám chín phần mười chính là một thi hai mạng.
Đại Nhi đưa bàn tay phải trẵng noãn ra kéo cổ áo phụ nữ có thai. Nàng muốn dùng sức lực bé nhỏ của mình, kéo thai phụ trở lại tránh để bị ngã mạnh.
Không ngờ, hai đầu lông mày thai phụ loé lên một đạo sát khí, cổ tay rung lên, từ trong tay áo lộ ra một đoản kiếm đen nhánh phát sáng hướng trái tim Đại Nhi đâm tới!
Đoản kiếm bén nhọn, trong một nhịp thở đã chạm đến bộ ngực đầy đặn cao vút của nàng, khí thế cơ hồ đã muốn xuyên qua áo khoác chạm vào da thịt nhẵn nhụi, sát ý làm nàng phát lạnh, thai phụ nắm đoản kiếm càng thêm chặt.
Thai phụ tự cho là đã đắc thủ, lộ ra một nụ cười, bỗng nhiên đầu óc lạnh toát, bàn tay mềm oặt, đoản kiếm không thể tiến được chút nào nữa. Một trận đau nhức truyền đến, một phần tay rơi xuống bụi đất, máu tươi bắn ra. Điều này khiến thai phụ tỉnh ra.
Một kiếm Tần Phi chém xuống, chém đứt cánh tay của thai phụ, chợt đoản kiếm đảo chiều lướt lên chém gãy mũi kiếm, mũi kiếm tiếp tục đi lên chém bay đầu thai phụ!
Tần Phi đá văng thi thể thai phụ, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một cỗ sợ hãi làm người ta hít thở không thông. Ở cảnh giới Thiên Tiên, Tần Phi biết có gì đó không ổn rồi. Một trận gió mãnh liệt có uy thế bẻ cành khô đẽo gỗ mục xông tới nhanh như chớp, mục tiêu chính là Tần Phi cùng Đại Nhi.
"Đón lấy!" cổ tay Tần Phi chấn động, ném Đại Nhi sang phía Dịch Tiểu Uyển, hắn xoay lưng, trong phạm vi niệm thức có trực giác một kiếm đâm ra thẳng tắp...
Cương phong của nó mãnh liệt cực điểm, gào thét mà đến, cuồn cuộn cuốn lên vô số bụi mù, con ngựa hoảng sợ đứng thẳng bằng hai chân sau, hí dài ầm ĩ; người đi đường trợn mắt hốc mồm cơ hồ quên tránh né, ánh mắt tê dại nhìn đạo lốc xoáy đen sì...
Gió không ngừng! Mơ hồ có thể nhìn ra đây là một thiết mâu, đầu mâu đối với mũi kiếm, ánh lửa văng tung toé khắp nơi! Cự lực hết sức tràn trề đánh mạnh vào Tần Phi, hắn lật đật lùi về phía sau nhanh như gió, hai chân gắng gượng bám trên mặt đường, nhưng chống không nổi lực đánh cường ngạch của thiết mâu, trên mặt đất xuất hiện hai cái rãnh lúc nông lúc sâu...
Kình phong thổi tóc của Tần Phi bay dài ra sau gáy, những giọt mồ hôi to như hạt đầu từ trên mặt Tần Phi chảy xuống. Cảm giác như vậy, hắn đã trải qua một lần, đó chính là khi đối mặt với một đao đánh lén toàn lực của Cơ Hưng trong rừng ở Lộc Minh Sơn.
Hắn biết rõ, nếu như thiết mâu kiên trì được một lát nữa, bản thân mình liền không chịu đựng được nữa. Giày và quần đã bị mài nát trong đất, bắp chân loang lổ vết máu, chân lực toàn thân toàn bộ vận chuyển vào thân kiếm, hắn cố gắng đối kháng thiết mâu này!
Cuối cùng, thiết mâu kiệt lực, nặng nề rơi xuống mặt đất. Tần Phi thở phào ra một hơi dài, nhìn hai rãnh đất do chính mình tạo ra, nhìn nhìn lại đôi chân đang ngập trong đất, trong lòng hơi yên ổn trở lại. Hắn vận sức rút hai chân lên, ngay sau đó cầm thiết mâu lên tận mắt đánh giá, bên trên có khắc: giám sát quân khí Chính Xương năm hai mươi mốt chế!
Xa xa mơ hồ có một tiếng huýt sáo, trong đám người đang hỗn loạn, dường như có mấy người điên cuồng thối lui. Tần Phi đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên bên tai nghe thấy một tiếng hừ lạnh: "Thiên phú niệm tu, lại luyện ra như vậy thật là ngô không ra ngô, khoai không ra khoai..."
Tần Phi ngẩng đầu nhìn quanh, người người trên đường đều kinh sợ. Hắn tìm đâu ra người xuất thủ?
Liễu Thiên Kỳ từ trên xe ngựa chạy đến, cùng Tần Phi trao đổi một cái ánh mắt, trong lòng hai người sáng tỏ. Lần ám sát này, bố trí cực kỳ chặt chẽ. Đối phương hiển nhiên có nhiều người, đầu tiên là vị niệm tu xuất thủ, làm thành từng đạo bụi xoáy, nếu có thể giết chết Đường Đại Nhi, tự nhiên tốt nhất. Nếu chưa chết, tiếp theo tên cầm nỏ sẽ xuất thủ, đây là loại thích khách tấn công từ xa, lại đã xác định rõ mục tiêu. Sau đó, thích khách giả trang phụ nữ mang thai trì hoãn chốc lát, cho dù hắn không thể giết chết Đại Nhi. Một tên thích khách khác ở chỗ rất xa khống chế sàng nỗ [DG : máy nỏ], đã khóa chặt vị trí Đại Nhi, dùng sàng nỗ mạnh nhất Đại Sở cố gắng một kích đánh chết Đại Nhi!
Kế hoạch của bọn chúng móc xích với nhau, có thể nói kín như áo trời không chê vào đâu được. Mỗi một tên đều có cơ hội đắc thủ, đòn sàng nỗ cuối cùng chính là đòn sát thủ, là một tiễn phải chết.
Đáng tiếc, bọn họ gặp phải một kẻ quái thai như Tần Phi! Nếu như không phải là cao thủ trẻ tuổi mới vừa tiến vào Thiên Tiên ở chỗ này, đổi bất kỳ một người cũng là thất sách. Không có niệm thức của hắn khóa thiết mâu, căn bản không có cách nào chống lại một kích thiết mâu hung hăng lao tới. Nếu không có tu vi đủ cường hãn, cũng không cách nào cứng rắn chống lại sự trùng kích của thiết mâu cho đến lúc hết lực mới thoát hiểm!
Hộ vệ Đường gia chạy ra bốn phía cảnh giới, đẩy người đi đường qua một bên. Đại Nhi đi tới, nhìn bàn tay đang chảy máu của Tần Phi, ân cần hỏi han: "Có bị thương nặng không?"
"Chỉ là dọa người mà thôi!" Tần Phi khẽ mỉm cười.
Con mắt Dịch Tiểu Uyển nhìn khắp bốn phía, nhẹ giọng nói: "Chu Lễ Uyên, cầm thiết mâu đưa đến Sát Sự Thính, chuyển giao cho Hình Ngục Ty truy xét, hỏi xem cái này có phải nguồn gốc từ quân doanh nào đó không? Phải biết được là từ giám sát quân khí hay từ quân doanh. Tra xét thêm chuyện này có phải có bàn tay quân đội cấu kết cùng thái giám. Bẩm báo Tổng đốc đại nhân, tình huống có biến, thích khách có hẳn một nhóm, không phải là một người, xin Chấp hành ty phái nhân thủ âm thầm bảo vệ."
"Tuân lệnh!" Chu Lễ Uyên ôm quyền thi lễ, cầm lấy thiết mâu, xoay người rời đi.
"Đại Nhi, quả nhiên thích khách coi Đường gia cùng hoàng tộc làm mục tiêu, bọn họ đã xuất thủ một lần, không biết có còn bẫy rập gì khác hay không. Tiểu Uyển thấy tốt nhất nên trở về phủ?" Dịch Tiểu Uyển nói.
Đường Đại Nhi lắc đầu: "Không cần trở về phủ, đã đi được nửa đường, đi thư viện hay về nhà cũng phải mất thời gian hai khắc. Bọn họ xuất thủ cũng không tạo thành thương tổn đối với chúng ta, chẳng qua chỉ phá hủy hai chiếc xe ngựa mà thôi. Nhân thủ Đường gia vẫn còn nguyên, ngoài ra còn có Tiểu Uyển với... với Tần Phi bảo vệ. Chúng ta cứ theo kế hoạch đi thư viện nhé!"
Tần Phi khẽ cười một tiếng, lá gan cô nương này thật đúng là không nhỏ, với người bình thường giờ phút này chỉ sợ đã kêu cha gọi mẹ chạy ngay về nhà, nói gì cũng không đi ra ngoài nữa. Nếu Đại Nhi có sự can đảm, mình sao lại thoái thác?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]