Chương trước
Chương sau
Hữu Thiên đi ngang qua phòng Tuấn Tú, lại nhìn thấy Tại Trung đang ngồi trên mặt đất, hắn lập tức chạy tới bên cạnh Tại Trung: “Tiểu Tại, làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?” Hắn thấy hai mắt Tại Trung sưng đỏ, trên mặt vương đầy nước mắt, còn có.... Còn có dấu hôn chói mắt ở trên cổ..... “Tiểu Tại?”

Tại Trung ngẩng đầu, nhìn Hữu Thiên. Hữu Thiên bị ánh nhìn này của Tại Trung nhìn đến phát hoảng, trong ánh mắt này tựa hồ không có tin tưởng.

“Tại sao phải gạt ta?”

“Tiểu Tại, ngươi làm sao vậy?” Hữu Thiên đỡ Tại Trung đang run rẩy dậy, nhưng Tại Trung lại đẩy Hữu Thiên ra.

“Tại sao phải gạt ta? Là ngươi cấp quân đội cho ca ca, có phải không? Ngươi là hoàng đế Khuê Nguyệt, có phải không? Ngươi nói đi?”

Đối mặt với trách móc của Tại Trung, Hữu Thiên á khẩu không trả lời được, trong lòng hắn bắt đầu hốt hoảng, hắn sợ Tại Trung sẽ chán ghét hắn.

“Tại sao không trả lời?” Tại Trung rất hy vọng Hữu Thiên nói với y đó không phải sự thật, rằng hắn chỉ là khách nhân ca ca mời tới, là hảo bằng hữu mà mình tin tưởng.

“Thực xin lỗi, Tiểu Tại, ta giấu ngươi là có nguyên nhân.” Hữu Thiên đau lòng nói với y, hắn cũng không muốn như vậy, hắn cũng muốn bản thân có thể thoải mái đứng ở trước mặt y thật sự giới thiệu về mình, chứ không phải với thân phận như vậy.

“Phác Hữu Thiên, ngươi đừng nói là vì ta mà ngươi giấu diếm thân phận của mình, ta tin tưởng ngươi như vậy, đem ngươi trở thành bằng hữu tốt nhất của ta.” Tại Trung vốn cho rằng sau khi nghe được sự thật y sẽ rất kiên cường, nguyên lai thật sự không thể. Phác Hữu Thiên cùng ca ca đã liên hợp lừa y.

Hữu Thiên xác thực bản thân không nghe lầm, tại sao trong mắt y mình chỉ là một bằng hữu. Hữu Thiên nhắm mắt lại, nói với y: “Tiểu Tại, nếu như ta nói thì sao? Ta che giấu những chuyện này thật sự là vì ngươi?” Hắn muốn để Tại Trung biết, bản thân không chỉ coi y là bằng hữu.

Tại Trung sau khi nghe được lời nói của Hữu Thiên thì chấn kinh lui về phía sau, “Ngươi..... ”

“Đúng vậy, ta là sợ ngươi sẽ chán ghét ta, sợ ngươi sẽ vì vậy mà căm hận ta..... Ta sợ sau khi ngươi biết chân tướng sẽ thương tâm..... ”

“Tại sao phải làm như vậy?” Tại Trung sợ hãi, để sự thật lộ ra dưới ánh mặt trời, thì sau đó sẽ là một chuyện rất đáng sợ.

“Đó là bởi vì ta cũng giống như Trịnh Duẫn Hạo, Thẩm Xương Mân, còn có Kim Tuấn Tú, đối với ngươi..... Đối với ngươi không đơn giản chỉ là tình cảm bằng hữu. Ngươi tốt như vậy, ta làm sao cam lòng đem ngươi nhường cho người khác?” Hữu Thiên thâm tình nói với Tại Trung.

Nguyên lai Hữu Thiên đối với mình cũng là.....

“Vậy sao?” Tại Trung cười tự giễu, nâng tay lên, giải khai nút thắt trên y phục của mình, một nút, hai nút.... Cho đến toàn bộ, y phục vừa rồi từng bị Tuấn tú xé rách, hiện tại căn bản cũng không thể coi là một kiện y phục. Tại Trung kéo y phục của bản thân, y vật trên người nháy mắt rơi xuống bên chân, toàn thân xích lõa đứng ở trước mặt Phác Hữu Thiên.

Da thịt nõn nà, xương quai xanh tinh tế, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài thẳng tắp..... Tại Trung cảm thấy được lúc này bản thân có bao nhiêu xấu hổ, đầu hơi hơi quay sang bên cạnh, hai má đỏ ửng, mái tóc như thác nước dài đến thắt lưng, có vài lọn còn vương ở trước ngực..... Đây là mỹ lệ động lòng người dùng dụ hoặc nhân tâm như thế nào chứ.

Hữu Thiên ngây ngốc nhìn Tại Trung ở trước mặt, hắn không thể tin được, Tại Trung cư nhiên ở trước mặt mình cởi hết y phục, “Tiểu Tại, ngươi.... ”

Tại Trung đi về phía Hữu Thiên, chậm rãi ôm lấy hắn, đầu tựa vào trong lòng hắn.... “Ôm ta.... ” Kim Tại Trung, ngươi chỉ có tấm thân thể này có thể khiến người khác mê luyến, vậy bây giờ ngươi hãy hảo hảo lợi dụng nó đi.....

“Hữu Thiên, ôm ta đi..... Chỉ cần ngươi lui binh, thì ngươi có thể tùy ý đối với ta như thế nào.... ”

Tại Trung vì có thể khiến mình lui binh, cư nhiên chủ động đầu hoài tống bão (ôm ấp yêu thương),nhìn hành vi giống như cam chịu của y, Hữu Thiên liền chế trụ hai vai Tại Trung, đẩy y ra, “Ngươi.... Ngươi tại sao....phải làm như vậy?”

“Ngươi không phải thích ta sao? Hiện tại ngươi chỉ cần đáp ứng ta rằng có thể thuyết phục ca ca lui binh, ta.... ta sẽ là của ngươi..... ” Đôi mắt đầy nước nhìn Hữu Thiên, Tại Trung mỹ lệ như vậy giờ phút này lại ở bên cạnh hắn, Tại Trung bây giờ cái gì cũng mặt kệ, có thể lợi dụng cũng chỉ có thân thể này thôi.

Lời nói của Tại Trung đánh thật sâu vào trong lòng Hữu Thiên, Hữu Thiên dùng một tay kéo, Tại Trung vừa rồi còn có chút khoảng cách lập tức bị hắn kéo gần vào trong lòng, tay kia thì ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.... “Ngô.... ” Sau đó hôn lên chiếc cằm xinh xắn của Tại Trung. Tại Trung chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt lệ trong suốt nhất thời từ khóe mắt rơi xuống.....

Hữu Thiên nhẹ nhàng cắn lên cái miệng đô đô của Tại Trung, “Ân.... ” Một tiếng rên rỉ từ trong miệng Tại Trung phát ra, điều này đã khiến Hữu Thiên nhịn không được mà hôn sâu hơn, tay nhẹ nhàng vuốt ve vai Tại Trung...... Tại Trung nhắm mắt lại, y có thể, ngoại trừ Duẫn Hạo, y còn có thể tiếp nhận người khác. Nhưng y vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt nóng ấm từ khóe mắt rơi xuống không ngừng.....

Hữu Thiên ôn nhu hôn lấy nước mắt Tại Trung, Tại Trung, ta đã bị ngươi đánh bại, kỳ thực bắt đầu từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, trái tim ta đã không còn là của ta nữa.

Hữu Thiên ngừng hôn, cởi ngoại y của mình, khoác lên cho Tại Trung. Tại Trung mở to mắt, “Ngươi.... Tại sao không tiếp tục?” Tại Trung nghĩ rằng nhịn một chút sẽ qua đi, y cho rằng Hữu Thiên hẳn là sẽ không làm đau mình, nhưng thật không ngờ hắn cư nhiên dừng lại.

Hữu Thiên vuốt nhẹ má Tại Trung, “Ta không muốn khiến ngươi thương tâm.....” Sau đó giúp Tại Trung sửa lại đầu tóc. Tiểu Tại, ta không muốn khiến ngươi khổ sở, không muốn ngươi thương tổn bản thân như vậy. Ta hy vọng một ngày, ngươi có thể thực sự tiếp nhận ta.....

Tại Trung sững sờ nhìn Hữu Thiên giúp mình lau nước mắt, khoác y phục lên. Hữu Thiên đi tới cửa, quay đầu nói với Tại Trung: “Ta sẽ lui binh, hy vọng ngươi có thể thuyết phục Trịnh Duẫn Hạo đừng thương tổn ngươi và ca ca ngươi, dù sao.... Dù sao hắn cũng không phải là người lương thiện gì.... ” Nói xong liền rời đi, Tại Trung gắt gao cắn môi dưới, hai tay nắm chặt lấy y phục duy nhất đang che đi thân thể, Hữu Thiên, thực xin lỗi, ta đã lợi dụng ngươi.

***

Mấy ngày nay, không khí trong phủ rất kỳ lạ, bọn hạ nhân cảm thấy khuôn mặt của đại thiếu gia luôn nghiêm khắc, tiểu thiếu gia cũng rất ít cười, thậm chí cả Phác công tử dường như cũng rất không vui, đại thiếu gia còn luôn nổi giận với hạ nhân.

“Luật Nhi, con nói mẫu thân nên làm gì đây? Phụ hoàng con không cần chúng ta, hiện tại cữu cữu cũng vì nương mà muốn thương tổn người vô tội, ngay cả Hữu Thiên thúc thúc.... ” Tại Trung thấy nữ nhi đang mở to mắt nhìn mình, y thật sự không thể thừa nhận nhiều như vậy, mới vài ngày ngắn ngủi mà đã phát sinh nhiều chuyện như vậy. Ca ca mà bản thân kính yêu nhất, người mà bản thân tin tưởng nhất đã vì mình mà làm ra chuyện như vậy. Xương Mân yêu mình nhất cư nhiên bị ca ca hại chết, mình cũng hiểu lầm Duẫn Hạo lâu như vậy. Tại Trung ngẫm lại thấy bản thân thật sự đã thành một tội nhân.

“Mẫu thân đã hại nhiều người như vậy, Luật Nhi có chán ghét mẫu thân không?” Tại Trung ôm lấy Trí Luật, Trí Luật chỉ phát ra những âm thanh “Ô.... ” để trả lời y.

***

“Ta muốn lui binh.” Phác Hữu Thiên nhìn Kim Tuấn Tú, cẩn thận nói với hắn.

Kim Tuấn Tú kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao? Không phải đã nói rồi sao, hiện tại cũng là một cơ hội tốt để có thể phá hủy Trịnh Duẫn Hạo!”

Phác Hữu Thiên hít một hơi thật sâu: “Ngươi thật sự muốn làm như vậy? Tại Trung sẽ sụp đổ mất.”

“Tại Trung.... ” Trong đầu Tuấn Tú hiện lên ánh mắt khẩn thiết của Tại Trung khi ngày đó ở trong lòng cầu xin mình lui binh.

“Ta cũng không muốn thương tổn y, nhưng nếu như lui binh, Trịnh Duẫn Hạo sẽ không chịu để yên, vậy sẽ chỉ thương tổn tới y thôi.” Hắn không thể tưởng tượng, nếu bản thân không ở bên cạnh Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo sẽ làm gì với Tại Trung.

“Nếu như Trịnh Duẫn Hạo đảm bảo sẽ không thương tổn đến ngươi cùng Tại Trung thì sao?”

“Hắn sẽ sao?” Tuấn Tú cười nhạo nói, hắn sẽ sao? Vậy còn kiêu ngạo của một đế vương, hắn sẽ cho phép người khác ngồi lên đầu hắn sao?

“Ta tin tưởng Tại Trung nhất định có thể.....” Hữu Thiên như có điều suy nghĩ mà nói. Y có thể thuyết phục Trịnh Duẫn Hạo, tuy rằng hắn không tin tưởng Trịnh Duẫn Hạo, nhưng hắn tin tưởng Tại Trung nhất định có thể.

“Vậy sao?” Trong lời nói của Kim Tuấn Tú lộ ra một chút mệt mỏi, có lẽ chuyện này thật sự có thể. Dù sao mình cũng không muốn thương tổn người khác, mình chỉ muốn đối mặt với Tại Trung, mình thật sự vĩnh viễn cũng không thể làm ra chuyện thương tổn y. Không biết bắt đầu từ khi nào, trong thế giới của mình đã bắt đầu có người này, tâm mình cũng chỉ vì y mà xoay chuyển. Người mà mình không muốn nhìn thấy y thương tâm rơi lệ, người mà mình một lòng muốn bảo hộ cả đời, hiện tại hắn còn có thể tiếp tục bảo vệ y sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.