Chương trước
Chương sau
“Hoàng thượng, không xong rồi.... Hoàng thượng.... ” Xa xa truyền tới những tiếng bước chân hỗn độn.

“Tên nô tài nào dám lỗ màng ở bên ngoài!” Duẫn Hạo nổi giận, cửa bị mở ra, Duẫn Hạo choàng một kiện ngoại y ra khỏi Thánh Tuyết Điện.

“Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện muốn nói.” Tới chính là thiếp thân tỳ nữ Tiểu Thúy của Bùi Sáp Kỳ.

“Nô tài to gan, ai cho phép ngươi ở đây càn rỡ!”

“Nô tỳ không dám, là... là vì Kỳ phi nương nương nàng.... ”

Nguyên lai là Kỳ phi, Tại Trung trốn ở trong chăn nghe được cuộc nói chuyện ở bên ngoài.

“Nàng thì thế nào, chẳng lẽ lại gây ra chuyện gì sao?” Vừa nghe là Kỳ phi, trên mặt Duẫn Hạo có một tia không vui, “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiểu Thúy ngẩng đầu nói: “Hồi hoàng thượng, Kỳ phi nương nương bị hoàng thượng cấm túc một tháng nay, cơm nước không màng, thời thời khắc khắc đều nhớ tới hoàng thượng. Mấy ngày trước, mấy ngày trước sức khỏe chống đỡ không được nữa liền té xỉu, khi thỉnh thái y, thái y nói vì mẫu thể (cơ thể mẹ) quá mệt nhọc, hơn nữa còn có thai, cho nên mới ngất.... ”

“Cái gì? Nàng có thai?”

Nghe được Kỳ phi mang thai, Tại Trung liền chui ra khỏi chăn, cẩn thận nghe cuộc nói chuyện của hai người.

“Dạ... Đúng vậy, nhưng khi nương nương tỉnh lại thì liên tục khóc lóc, không muốn gặp hoàng thượng ngài.... ”

“Vậy mau, trẫm phải đi gặp nàng.... ” Duẫn Hạo lúc này đã bị chuyện con nối dõi làm cho váng đầu, hoàn toàn quên mất Tại Trung đang ở trên giường chờ hắn.

Đợi Duẫn Hạo đi rồi, Tại Trung cắn cắn môi dưới của bản thân, nước mắt chảy xuống, hai tay nắm chặt chiếc chăn đã trở nên trắng bệch.... Duẫn Hạo có hài tử, vậy Trí Luật, nếu như lúc này nói cho hắn biết Luật Nhi là nữ nhi của hắn, hắn còn có thể tin tưởng không?

Từ sau khi Bùi Sáp Kỳ mang thai, số lần Duẫn Hạo tới Thánh Tuyết Điện dần dần ít đi. Cũng không phải hắn không muốn tới gặp Tại Trung, mà vì các đại thần nói Kỳ phi mang chính là long chủng, hy vọng hoàng thượng có thể ở bên cạnh Kỳ phi nhiều hơn, và lại thái y đã nói đây đối với thai nhi mới có lợi, cũng có lẽ là xuất phát từ áy náy với Kỳ phi....

Tại Trung ôm Trí Luật ở điện của thái hậu.

“Tại Trung, vì sao con không nói cho Hạo Nhi, Trí Luật là.... ”

Đúng vậy, Tại Trung đã đem mọi chuyện nói cho thái hậu, bao gồm cả chuyện Trí Luật là thân sinh nữ nhi của Duẫn Hạo, y tin tưởng thái hậu, cũng thấy được nàng đang nhớ tới phụ thân của mình, cho nên đã nói cho nàng.

“Cô cô, con.... con cũng muốn nói cho hắn biết Luật Nhi là nữ nhi của con và hắn. Thế nhưng, Kỳ phi đã mang thai, hiện tại chính là thời gian cần có người bên cạnh, con biết cảm giác thống khổ khi phu quân mình không ở bên cạnh, con không hy vọng trong lúc nàng mang thai, phu quân của nàng lại ở bên cạnh người khác..... ” Cũng giống như y, y không hy vọng sau khi Duẫn Hạo biết chuyện này sẽ lạnh nhạt với Bùi Sáp Kỳ.

Chỉ cần Duẫn Hạo có thể yêu thương Trí Luật, yêu mình, nói hay không nói cho hắn biết chân tướng chuyện này cũng không quan trọng. Tại Trung nhìn Trí Luật ở trong lòng đang cắn cắn ngón tay, cười nói: “Chỉ cần hắn còn yêu con và Luật Nhi, mọi thứ đều sẽ tốt.”

Nói xong liền trêu đùa hài tử trong lòng. Trí Luật khanh khách cười với y, Tại Trung nhìn tiểu nhân nhi khả ái vui vẻ cười. Lục Cầm nhìn Tại Trung, thật sự là giống phụ thân nó, người trước đây bị người mình yêu nhất phản bội cũng không một lời oán thán.

“Thật khổ cho con, Tại Trung.... ” Hy vọng Tại Trung đừng giống như phụ thân nó, hài tử này quá thiện lương a.

Khứ niên tử mạch thanh môn

Kim tiêu vũ hồn vân hồn

Đoạn tống nhất sinh tiều tụy

Chích tiêu kỷ cá hoàng hôn.

(Thơ là ta chịu, mọi người chịu khó xem bản hán việt thế này nhé >_<)

Mình cùng Duẫn Hạo đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có vui vẻ cũng có nước mắt thống khổ. Hắn là đế vương, chung quy cũng không thể cùng mình tư thủ một đời, nhưng mình....Khoảnh khắc khi biết Kỳ phi mang thai, y cảm giác bản thân giống như một người phụ nữ bị ruồng bỏ. Bản thân rõ ràng là nam tử, vì sao còn có ghen tuông như nữ tử.

Có lẽ đây chính là yêu điên cuồng, mình giống như một con thiêu thân, biết rõ sẽ chết nhưng vẫn cố chấp mà lao vào lửa, cho dù thịt nát xương tan cũng không hối hận.....

“Ai, các ngươi nói tại sao hoàng thượng vẫn để Tại phi lưu lại trong cung, y không phải là vương phi của Mân vương sao?”

“Vậy thì có sao, bộ dáng Tại phi đẹp như vậy, nếu ta là nam nhân cũng đem y chiếm làm của mình a, hiện tại không phải rất được sủng sao?” Mấy cung nữ đang ở đây nói chuyện phiếm.

“Đẹp thì có tác dụng gì chứ? Sinh hài tử cũng không phải của hoàng thượng, Kỳ phi nương nương của chúng ta mang mới là long chủng a.” cung nữ kia xem thường nói.

“Chính là.... Chính là.... Xem hiện tại hoàng thượng cũng thường xuyên tới Tịch Lạc Cung a.... ”

Người nói vô tình người nghe hữu ý, Tại Trung nghe được lời nói như vậy không khỏi có chút thương cảm, ngay cả cung nữ cũng cho rằng y chỉ là một nam sủng thôi....

***

“Tiểu Thúy, ngươi nói tại sao gần đây hoàng thượng cũng không chạm vào ta?”

Tiểu Thúy đang giúp Bùi Sáp Kỳ bóp chân ngẩng đầu nhìn nàng: “Nương nương, không phải hoàng thượng đau lòng người sao? Người bây giờ chính là mang long chủng a, chỉ sợ có chút sơ xuất....

“Câm mồm! Hoàng thượng không chạm vào thì ta ở đâu có long chủng, qua mấy tháng nữa không phải ta sẽ bị lộ sao!”

“Này.... Nô tỳ đáng chết, nô tỳ nói sai rồi.... ”

Thì ra Bùi Sáp Kỳ không có mang thai, nàng cho rằng chỉ cần mỗi ngày hoàng thượng ở bên cạnh mình, tất có một ngày hắn sẽ cùng mình..... Như vậy hài tử mình mang mới là người thừa kế chân chính của Thánh Viêm.

Kim Tại Trung cùng tiểu nghiệt chủng kia tính là cái gì chứ, nào biết mấy ngày nay Duẫn Hạo cũng không chạm vào nàng, vậy mười tháng sau nàng làm sao mà sinh ra hoàng tử a?

“Ngươi nói ta phải làm sao để diệt trừ cái tên Kim Tại Trung kia?” Bùi Sáp Kỳ nhớ tới bộ dáng mỗi lần hoàng thượng ở bên cạnh nàng một chút cùng không tình nguyện, liền muốn đem mọi bực dọc trút lên người Kim Tại Trung, hừ! Sinh ra hài tử của người khác, cư nhiên còn có mặt mũi ở lại hoàng cung, xem ta đuổi ngươi đi như thế nào.

Duẫn Hạo đã mấy ngày không tới, thấy nữ nhi mỗi ngày một lớn lên, bản thân lại không thể mở miệng nói với hắn, rằng hắn chính là thân sinh phụ thân của hài tử, chẳng lẽ thật sự muốn Trí Luật cả đời không có phụ thân sao?

Tiểu Trí Luật một mình nằm ở trên giường chơi đùa, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh giống như viên hắc trân châu, Tại Trung nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Trí Luật: “Thực xin lỗi, Luật Nhi, đã hại con không có phụ thân, con chờ một chút được không? Chờ một chút, mẫu thân sẽ nói cho phụ hoàng con biết, con là tiểu công chúa thực sự của hắn, sẽ trả lại cho con một gia đình hạnh phúc.”

Hôm nay Tại Trung đưa Trí Luật tới phủ tướng quân, từ sau khi Xương Mân qua đời, Tuấn Tú đã thay vị trí tướng quân của Xương Mân. Tại Trung sống trong hoàng cung cảm thấy rất buồn chán, Duẫn Hạo càng ngày càng bận rộn, hôm nay vừa lúc nên y đưa Trí Luật tới gặp ca ca.

“A, Luật Nhi, hôm nay chúng ta đi gặp cữu cữu nha, có vui không?”

“A ô.... ” Trí Luật cười cười nhìn y.

“Ha ha.... Luật Nhi nhất định rất vui vẻ, cũng cười rồi.... ”

***

“Hoan nghênh tiểu thiếu gia hồi phủ!” Người mở cửa vừa thấy là Tại Trung, thì vô cùng vui mừng.

“Cám ơn, ca ca có ở đây không?”

“Có a, trong phủ có khách, thiếu gia đang tiếp đón, người vào đi.”

“Ân.” Tại Trung ôm Trí Luật vào phủ, trong nhà có khách? Ca ca khi nào thì học được mời khách a?

“Tại Nhi, sao đệ lại tới đây?” Thấy Tại Trung tới, Tuấn Tú lập tức ra đón.

“Luật Nhi cũng đến a, ngoan, tới cữu cữu ôm nào.... ” Tuấn Tú nhìn thấy Tiểu Trí Luật, từ trong tay Tại Trung ôm nó qua, hôn mạnh nó một cái, “Tiểu tâm can của cữu cữu.... ” Trí Luật thấy Tuấn Tú thì cười khanh khách, Tại Trung nhìn một màn tốt đẹp như vậy, khóe miệng hơi hơi cong lên, nhìn hai người.....

Y không biết lúc này mình ở trong mắt Tuấn Tú khuynh quốc khuynh thành như thế nào, Tuấn Tú không khỏi ngây người, nếu như y là ái nhân của mình thì tốt bao nhiêu a?

“Ca... Ca...?” Tại Trung thấy Tuấn Tú giống như phát ngốc, cố gắng muốn gọi hắn hoàn hồn.

“Ân, làm sao vậy?” Tuấn Tú ở trong lòng tự chửi mắng mình, chết tiệt, tại sao lại thất thần chứ?

“Ca, đệ nghe quản gia nói trong nhà có khách, là ai vậy?” Tại Trung tò mò hỏi.

“Này.... ” Đang lúc Tuấn Tú muốn giải thích, thì một thanh âm từ phía sau vang lên.....

“Tại hạ Phác Hữu Thiên, là hảo hữu của Kim tướng quân, lần này đặc biệt tới Thánh Viêm làm khách.”

Tại Trung ngước mắt lên nhìn người trước mắt, thân thể thon dài, đang mặc trường sam màu lam nhạt, đôi mắt như hoa đào (!?),khóe miệng hàm chứa ý cười mà nhìn mình, lông mày hiện rõ tư thái phong lưu....

Tại Trung không khỏi sửng sốt một chút, đến khi phục hồi tinh thần, Phác Hữu Thiên sớm đã đứng ở trước mặt y, mỉm cười nói với y: “Tại hạ sớm đã nghe nói vẻ đẹp của Tại phi Thánh Viêm quốc nhiếp nhân hồn phách (hút hồn người khác),hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền.... ”

“Ta.... ” Tại Trung bị hắn nói đến không thể mở miệng, nội tâm một trận khủng hoảng, không biết tại sao, Phác Hữu Thiên này khiến cho Tại Trung có một loại cảm giác lạnh lẽo tận đáy lòng.....

Tuấn Tú thấy hai người nhìn nhau, lại nhìn bộ dáng đùa cợt vô lễ của Phác Hữu Thiên, liền đưa Trí Luật cho Tại Trung, nói với y: “Tại Nhi, đệ đưa Trí Luật hảo hảo đi dạo trong phủ trước đi, ta cùng Phác huynh còn có chuyện muốn nói.”

“Hảo, ca ca.” Nói xong, ôm Trí Luật rời đi.

Đợi sau khi Tại Trung đi rồi, ánh mắt Phác Hữu Thiên vẫn còn chưa rời khỏi thân thể của người đã đi xa kia. Thì ra ngươi là người khiến cho Trịnh Duẫn Hạo, Thẩm Xương Mân, Kim Tuấn Tú không tiếc trả giá mọi thứ đại giới để có được. Quả nhiên là bảo bối khiến cho người ta yêu thương, nghĩ tới đây, Phác Hữu Thiên lại cười.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.