“Ngô hoàng vạn tuế!”
“Chúng khanh bình thân!” Ngồi trên long ỷ lúc này chính là quốc quân của Thánh Viêm quốc —- Trịnh Duẫn Hạo. Khí phách trời sinh khiến cho người ta cảm thấy một loại uy nghiêm. Ánh mắt băng lãnh lướt qua văn võ bá quan ở dưới đài. Lúc này, Xương Mân đứng ra: “Hoàng thượng, phân tranh tại biên cảnh của nước ta cùng Thương Nhã quốc cũng không phải một hai ngày, mong hoàng thượng định đoạt, để bảo vệ an nguy của bách tính nước ta lâu dài, thần nguyện đem binh đi trước bình loạn.”
“Đúng đúng, Mân vương nói rất đúng.” Xương Mân vừa nói xong, liền có đại thần hùa theo.
“Chúng thần cũng nghĩ như vậy, mong hoàng thượng minh giám.”
Duẫn Hạo nhìn cử chỉ rõ ràng của một đám quan lại ở dưới điện, trong lòng cười lạnh: rốt cuộc ai mới là hoàng đế, tại sao Mân vương mới nói một câu lại có nhiều người hùa theo như vậy, xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp để tự mình chấp chính mới được.
“Để trẫm hảo hảo suy nghĩ, bãi triều đi, trẫm mệt rồi.”
“Cung tiễn hoàng thượng!”
Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng đi tới hậu cung.
Lúc này Tại Trung cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì hiện tại y không biết đây là nơi nào? Vốn muốn kêu Sương Nhi cùng mình ra ngoài ngắm cảnh tuyết rơi, nhưng Sương Nhi lại không có trong điện, bản thân đành phải một mình đi ra ngoài, nhưng giờ lại lạc đường. Hoàng cung lớn như vậy, trời cũng mau tối, bốn phía bắt đầu có sương mù, Tại Trung cảm nhận được từng tia lạnh lẽo ở xung quanh, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chich-ai/131968/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.