12.
Thật tuyệt vời, Giang Trì Duệ nắm tay tôi thế này, khiến tôi chợt có cảm giác như mình đang mơ về quá khứ.
Lúc tôi bảy tuổi, ba mẹ tôi dọn nhà và trở thành hàng xóm của nhà họ Giang. Giang Vân Vân bằng tuổi tôi, đôi mắt cô ấy ngơ ngác, núp ở sau lưng mẹ Giang len lén nhìn tôi. Giang Trì Duệ thì lớn hơn tôi một chút, đã là một người anh trai khá chín chắn. Anh mặc một bộ âu phục nhỏ gọn gàng, trên tay cầm một bông hồng đưa cho tôi, đôi mắt tròn xoe khi cười lên giống như là đang cất giấu hàng ngàn ngôi sao. Anh nói.
"Niệm Niệm, sau này em và Vân Vân đều là em gái của anh rồi nhé."
Tôi với Vân Vân chơi đùa trong vườn hoa thì tôi vô tình ngã vào mấy luống hoa mới trồng, cả người toàn là bùn đất. Giang Vân Vân đứng một bên cười nghiêng ngả. Đầu tiên Giang Trì Duệ mắng Giang Vân Vân, sau đó anh không chê tôi bẩn, trực tiếp đưa tay kéo tôi ra khỏi hố bùn. Anh sợ tôi lại ngã tiếp, nên cẩn thận dắt tay tôi suốt đường trở về nhà.
Khi đó tôi đã nghĩ, anh Giang còn nhỏ mà đã tốt tính như vậy, nếu như sau này tôi có thể gả cho một người như anh thì tốt biết mấy.
Khi còn học cấp ba, tôi đã cố gắng rất nhiều để được vào cùng trường với Giang Trì Duệ.
Lúc đó Giang Trì Duệ đã là nhân vật nổi tiếng trong trường học. Anh có vẻ ngoài tuấn tú, cặp mắt đào hoa lúc nào nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-tra-nam-toi-tim-duoc-ban-trai-sieu-cap-yeu-toi/2780192/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.