Hơn hai năm nay, Lục Tễ Hành chưa từng nói những lời thế này, giọng của anh qua xử lý âm thanh của điện thoại càng thêm từ tính mê hoặc, chân Phương Nhiên Tri hơi nhũn ra, ngồi ở mép giường vân vê ga trải giường.
"Thế... trước khi vào tổ chương trình, anh không muốn em." giọng cậu rất nhỏ, rõ ràng đang xấu hổ muốn chui đầu xuống đất, cơ hội chủ động tốt như vậy nhất định phải nắm chắc, không được rụt rè.
Phương Nhiên Tri nhớ tới lần trước Lục Tễ Hành nhắn tin không đứng đắn với cậu đã đủ sốc lắm rồi, ai mà ngờ anh trực tiếp thế này.
Cũng thích thích.
"Ừm." Lục Tễ Hành hít sâu một hơi rồi nói "Hối hận rồi, lẽ ra nên nhẹ một chút, chứ không phải buông tha cho em."
Phương Nhiên Tri ngã người xuống giường, kéo chăn đắp lên mặt, áp chặt điện thoại vào tai như áp vào ngực người yêu, cẩn thận lắng nghe nhịp tim "Anh..."
Anh có nhớ em không?
Lời này vượt quá giới hạn rồi, Lục Tễ Hành chắc chắn sẽ không trả lời cậu, nếu trả lời không nhớ, tối nay Phương Nhiên Tri không ngủ ngon được.
"Sao vậy?" Lục Tễ Hành hỏi.
Phương Nhiên Tri "Muốn gọi video không?"
Tiếng khóa cửa vang lên, biệt thự ở tiểu khu Tử Kinh không có người ở, Lục Tễ Hành không đến đó mà quay về một ngôi nhà khác gần công ty. Anh cởi cà vạt vứt lên sô pha, suy nghĩ kỹ rồi nói "Khỏi đi."
Nói không rõ có phải là thất vọng hay không, nhưng có hơi may mắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-thoi-ma-sao-anh-ta-bong-dung-dien-the/3391528/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.