Trù nghệ Lâm Cẩn là không thể nghi ngờ.
Vốn dĩ tâm tình Lê Hi còn có chút không tốt, sau khi đồ ăn được bưng lên, cậu làm gì còn nhớ rõ Tần Phong, đầu óc chỉ còn một chữ: Ăn!
"Canh gà này ngon tuyệt!" Lê Hi một hơi uống sạch ba chén canh gà.
Cá chiên xù, thịt kho, dạ dày bò hầm sơn tra, sườn xào chua ngọt cũng bị cậu ăn hơn phân nửa, cuối cùng Lê Hi còn ăn thêm một chén cơm đầy ụ với thịt Đông Pha.
Tiểu Nặc nhìn đến trợn mắt há mồm, nghĩ thầm: Chú Lê ăn thật giỏi.
Cuối cùng Lê Hi cũng đánh chén no nê, xách theo điểm tâm của Lâm Cẩn làm rời đi, hoàn mỹ giải thích rằng sợ mọi người ăn không hết.
Vỗn dĩ bữa tối hôm nay là vì chúc mừng Thịnh Diễn Chi xuất viện, kết quả hơn phân nửa đều vào bụng Lê Hi, tâm tình Thịnh Diễn Chi không cần nghĩ cũng biết.
Lâm Cẩn buồn cười nói: "Anh đừng xụ mặt nữa, mau đi rửa chén."
Thịnh Diễn Chi nhíu nhíu mày.
Loại việc như rửa chén này không phải hắn chưa làm qua, trước kia bị Thịnh lão gia tử ném vào quân doanh huấn luyện, mọi công việc sinh hoạt đều phải tự làm.
Nhưng sau khi huấn luyện kết thúc, hắn không còn đụng tới những công việc này nữa, hết thảy đều để người hầu xử lý.
Giờ phút này đột nhiên bị Lâm Cẩn kêu đi rửa chén, hắn mới ý thức được nơi này không phải biệt thự của mình, sẽ không có người hầu giúp hắn quét tước vệ sinh hay dọn dẹp rửa chén.
Khó trách lúc hắn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-sau-tra-cong-dien-roi/906954/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.