Lâm Cẩn hôn mê hơn ba giờ đồng hồ, khi tỉnh lại thì trời đã khuya, Thịnh Diễn Chi ngồi ở trước giường bệnh, đôi mắt như bầu trời đêm ngoài cửa sổ, thâm thúy như ẩn chứa rất nhiều điều.
Nhìn thấy Lâm Cẩn tỉnh lại, thần kinh căng chặt của hắn rốt cuộc cũng thả lỏng xuống, nhẹ giọng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Lâm Cẩn còn nhớ rõ trước khi hôn mê thiếu chút nữa bị Thịnh Diễn Chi cường bạo, liền châm chọc nói: "Nhìn thấy anh, cả người tôi đều không thoải mái."
Môi mỏng Thịnh Diễn Chi hơi nhấp, nhẹ nhàng cầm tay Lâm Cẩn vỗ nhẹ hai cái, động tác vô cùng cẩn thận, giống như sợ chọc Lâm Cẩn nổi giận, lại giống như lưu luyến không muốn rời đi.
Thịnh Diễn Chi thấp giọng nói: "Em nghỉ ngơi đi, không cần nổi giận với tôi."
Nói xong câu này, hắn đứng lên, liếc mắt nhìn Lâm Cẩn lần cuối rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ chốc lát sau, hộ lí tiến vào mát xa cơ bắp cho Lâm Cẩn.
Thẳng đến khi cậu chuẩn bị ngủ, Thịnh Diễn Chi cũng không quay lại.
Cậu hậu tri hậu giác suy đoán Thịnh Diễn Chi có phải đã bị mình làm tức giận đến không chịu nổi, tính toán từ bỏ rồi hay không?
Như muốn xác minh suy đoán của Lâm Cẩn, ngày hôm sau, ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, Thịnh Diễn Chi cũng đều không xuất hiện, hộ lí liền biến thành hai người tới chăm sóc cậu.
Lâm Cẩn hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, về sau cậu với Thịnh Diễn Chi đường ai nấy đi vậy.
Chỉ là không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-sau-tra-cong-dien-roi/906931/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.