Chương trước
Chương sau
Cậu không nghĩ tới sẽ có thể nghe được từ trong miệng Thịnh Diễn Chi những lời này, nhịn không được quay đầu lại, nhìn đến Thịnh Diễn Chi ngồi ở trên sô pha, tư thái thả lỏng, ánh mắt lại gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu.
Đối diện với ánh mắt thâm thuý của Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn trong nháy mắt có chút hoảng hốt, ngay sau đó lại nghĩ tới hai năm này, Thịnh Diễn Chi đối với cậu đủ loại nhục nhã, như vậy còn không tính là chán ghét sao?
Chỉ sợ Thịnh Diễn Chi chính là đang nói mát đi?
Lâm Cẩn không hiểu Thịnh Diễn Chi vì cái gì lại đột nhiên nói ra mấy lời này, cậu cũng chẳng có tâm tư đi đoán.
Lâm Cẩn nhàn nhạt nói: "Nếu không có tiền, tôi hiện tại liền không khả năng mà đứng ở chỗ này bồi anh uống rượu. Thịnh tổng, anh vừa sinh ra liền đứng ở vạch đích, trước nay chưa từng trải qua sự tuyệt vọng khi không có tiền, tự nhiên cũng sẽ không đồng cảm với sự thống khổ của những người như tôi. Mà tôi đi lấy lòng người khác, cũng chỉ là muốn nỗ lực sống sót mà thôi, anh không thích thì liền không thích đi."
Tôi......đã không còn quan tâm tới chuyện anh có không thích tôi hay không.
Những lời này Lâm Cẩn không nói ra, nói ra có vẻ như cậu đang cố tình làm kiêu.
Thịnh Diễn Chi không nghe được đáp án mà hắn muốn, ngược lại có cảm giác như đang bị Lâm Cẩn giáo huấn, không vui hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Lâm Cẩn lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài.
"Cút!" Thịnh Diễn Chi thực sự bị chọc giận, ly rượu trong tay hung hăng nện vào lưng Lâm Cẩn.
"A!" Lâm Cẩn đau đến kêu lên một tiếng, xương sống lưng chỗ bị nện đau đến tê rần.
Nhưng cậu cái gì cũng không nói, từng bước một rời khỏi hội sở.
Thịnh Diễn Chi tức đến nghiến răng nghiến lợi, ở trong phòng đi qua đi lại vài bước, nhấc chân đá một cú vào bàn!
Hắn rất ít khi thất thố như vậy, tựa hồ mỗi một lần đều có quan hệ với Lâm Cẩn: "Đáng chết!" Thịnh Diễn Chi thấp giọng mắng, gương mặt phủ một tầng lệ khí.
Đêm nay Giang Tinh Thần lừa hắn thì cũng thôi đi, ngay cả Lâm Cẩn cũng dám hạ mặt mũi của hắn, Thịnh Diễn Chi hận không thể gọi người đi bắt Lâm Cẩn trở lại đây, hung hăng thu thập một trận, miễn cho cậu ta lại không biết đúng mực!
Nhưng nghĩ đến thái độ xa cách kia của Lâm Cẩn, Thịnh Diễn Chi lại đánh mất ý niệm này.
Bao nhiêu người muốn nịnh bợ hắn còn không kịp, Lâm Cẩn lại tự xưng là thanh cao, nói cái gì muốn cách xa hắn, nếu là như vậy, hắn cũng lười đi phản ứng lại một người vừa thấp kém vừa không thú vị như vậy!
Thịnh Diễn Chi tự rót thêm một ly rượu, chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu đi xuống, hoả khí trong lòng cũng theo đó mà tiêu tán một ít.
Chờ đến lúc rời khỏi hội sở, Thịnh Diễn Chi đã khôi phục bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra chút dấu vết tức giận nào.
Trở lại biệt thự, Dương quản gia đã đứng sẵn trước cửa, tiếp nhận áo khoác của hắn, hỏi: "Thiếu gia, Lâm tiên sinh vẫn luôn không có tới lấy quần áo, ngài xem xử lý như thế nào mới tốt?"
"Ném." Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt nói.
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, Thịnh Diễn Chi nhìn thấy Dương quản gia cầm một chồng quần áo đi ra, trong đó trên cùng là bộ quần áo hắn đã từng thấy Lâm Cẩn mặc qua, lúc ấy Giang Tinh Thần nói hắn cũng có một bộ giống vậy.
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm bộ quần áo kia, tâm tình vốn dĩ bình tĩnh lại lần nữa bực bội lên, trong đầu vang lên câu nói kia của Lâm Cẩn: Anh chưa từng trải qua sự tuyệt vọng khi không có tiền, tự nhiên cũng sẽ không đồng cảm với sự thống khổ của những người như tôi.
Những lời này nghe thật giống như đang giáo huấn hắn không biết đồng cảm với hoàn cảnh của người khác.
Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng, đột nhiên lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh trợ lý.
Hắn ngược lại muốn nhìn xem sự tuyệt vọng trong miệng Lâm Cẩn nói là cái gì.
Cả người tay chân đều đầy đủ, cho dù không có bằng cấp, dốc sức cũng có thể kiếm tiền, chẳng lẽ còn có thể đói chết hay sao?
Tóm lại hắn không tin có chuyện gì có thể làm Lâm Cẩn nói ra hai chữ "tuyệt vọng", bất quá là bán thảm mà thôi, thuận tiện tìm cho bản thân một lí do cho hành vi bán thân hạ tiện của mình.
Rất nhanh, Trịnh trợ lý đã đem tư liệu của Lâm Cẩn gửi tới.
"...... Lâm tiên sinh từ nhỏ đã mất cha lẫn mẹ, trong nhà chỉ có cậu ấy, em trai cùng bà nội. Em trai cậu ấy mắc bệnh tim bẩm sinh, vẫn luôn uống thuốc để trị liệu. Bà nội Lâm Cẩn là giáo viên tiểu học, năm cậu ấy mười sáu tuổi thì qua đời."
"Thời điểm Lâm tiên sinh mười chín tuổi, bệnh tim của em trai đột nhiên phát tác, cần một chi phí lớn để làm phẫu thuật, cho nên Lâm tiên sinh mới bán thân, cùng ngài làm một giao dịch.
"Bất quá cuộc phẫu thuật cũng không phải rất thành công, thời điểm lần thứ hai bệnh tim tái phát, Lâm tiên sinh đã mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi......"
Nghe đến đó, Thịnh Diễn Chi nhíu nhíu mày, đánh gãy lời Trịnh trợ lý: "Tại sao cậu ta không tiếp tục đi bán thân?"
Trịnh trợ lý có chút ngượng ngùng nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, khả năng là Lâm tiên sinh không muốn tiếp tục làm như vậy đi."
Thịnh Diễn Chi nhíu mày: "Cậu xác định là Lâm Cẩn không có đi tìm người khác? Lần đầu tiên có thể vì tiền phẫu thuật mà bò lên giường tôi, lần thứ hai khẳng định cũng sẽ làm như vậy!"
Nghĩ đến Lâm Cẩn đã từng nằm ở dưới thân người khác, trong lòng hắn liền cực kỳ không thoải mái.
"Thời điểm điều tra xác thật không phát hiện Lâm tiên sinh có qua lại với người khác. Nếu không, tôi đi tra lại một lần nữa?" Trịnh trợ lý thật cẩn thận hỏi.
Trên thực tế Trịnh trợ lý làm việc cho Thịnh Diễn Chi nhiều năm như vậy, đã từng điều tra qua biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, trước nay ít khi xảy ra sai lầm, cho nên phần kết quả điều tra của Lâm Cẩn này, khả năng sai xót là cực kỳ bé nhỏ.
"Không cần." Thịnh Diễn Chi nhíu mày nói, "Lần thứ hai tại sao cậu ta lại không đi bán mình, ngược lại đi mượn vay nặng lãi? Chẳng lẽ cậu ta không biết vay nặng lãi đều là lũ hút máu hay sao?"
"Này......" Trịnh trợ lý tâm nói tôi làm sao biết năm đó Lâm Cẩn suy nghĩ cái gì a, "Có lẽ không ai có thể giống ngài cho cậu ấy cái giá cao như vậy, tiền thì lại cần gấp nên mới bất chấp đi mượn vay nặng lãi."
Lý do này cũng rất có khả năng.
Chỉ là không biết vì cái gì, Thịnh Diễn Chi lại có một loại trực giác mãnh liệt, hắn cứ cảm thấy còn có một lí do bí ẩn nào đó, bức Lâm Cẩn không thể không từ bỏ chuyện bán mình, ngược lại phải đi mượn vay nặng lãi.
Nhưng loại trực giác này chỉ là chợt lóe qua trong đầu hắn mà thôi, không kịp đợi hắn suy nghĩ sâu xa đã bị câu nói kế tiếp của Trịnh trợ lý hấp dẫn lực chú ý: "Hai năm trước Lâm tiên sinh bị bọn cho vay tới đòi nợ, cho nên cậu ấy mới lần nữa tìm tới ngài."
Hô hấp Thịnh Diễn Chi có chút dồn dập, không khỏi nắm chặt điện thoại: "Cậu nói......lần thứ hai Lâm Cẩn bò lên giường tôi là bởi vì tiền vay nặng lãi? Tiền nợ để làm phẫu thuật cho em trai?"
"Đúng vậy." Trịnh trợ lý nói, "Tôi đã tra qua chỗ mà Lâm tiên sinh vay tiền kia. Lãi suất vô cùng cao, Lâm tiên sinh mượn tiền để làm phẫu thuật, ba năm sau đã biến thành 800 vạn."
Lời này truyền tới lỗ tai Thịnh Diễn Chi, hắn bỗng nhiên rơi vào trầm mặc, gắt gao mà nắm chặt điện thoại, sau đó lại buông ra, hồi lâu cũng không nói gì.
Thì ra hắn hiểu lầm Lâm Cẩn lâu như vậy.
Thì ra hai năm trước Lâm Cẩn tìm tới hắn là bởi vì tiền nợ vay nặng lãi, khó trách lúc sau hắn nói thế nào Lâm Cẩn cũng không chịu làm tình nhân của hắn.
Thịnh Diễn Chi cau mày, trong lòng có chút loạn, còn có chút hoảng.
Đến nỗi hoảng cái gì, hắn cũng không nói lên được. Chỉ là nghĩ đến những lời Lâm Cẩn nói muốn né tránh hắn là thật lòng, không phải lạt mềm buộc chặt, liền vô cùng phiền lòng, hoảng hốt không thôi.
Hắn lại một lần nữa sinh ra loại cảm giác muốn được nhìn thấy Lâm Cẩn, chính là.....gặp được rồi.....thì nên nói cái gì đây? Nói tôi đã biết chuyện cậu bởi vì tiền phẫu thuật cho em trai mới chấp nhận bán mình?
Thịnh Diễn Chi tâm phiền ý loạn, ở thư phòng đi tới đi lui, rốt cuộc vẫn cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Cẩn.
Rất nhanh, điện thoại liền truyền đến một thanh âm điềm mỹ: "Chào ngài, số điện thoại ngài gọi không chính xác......"
Không chính xác?
Thịnh Diễn Chi lại gọi một lần nữa, vẫn là thanh âm nhắc nhở số điện thoại không đúng.
Hắn lại gọi điện thoại cho Trịnh trợ lý: "Đem số điện thoại mới của Lâm Cẩn đưa cho tôi."
Trịnh trợ lý buồn bực: "Lâm tiên sinh không có đổi số điện thoại."
Thịnh Diễn Chi nhíu mày: "Số điện thoại của cậu ta không gọi được, nói là số không đúng."
Trịnh trợ lý trầm mặc vài giây, ý đồ dùng phương pháp uyển chuyển nhắc nhở Thịnh Diễn Chi: "Có thể là lúc Lâm tiên sinh chơi điện thoại, không cẩn thận đem ngài kéo vào sổ đen đi."
Này làm gì có chuyện không cẩn thận, rõ ràng chính là cố ý!
Thịnh Diễn Chi cũng không ngốc đến mức nghe không hiểu, tức giận đến cười lạnh một tiếng: "Được! Cậu ta cư nhiên dám kéo tôi vào sổ đen! Có bản lĩnh về sau đừng có tìm tôi!"
Trịnh trợ lý nhận thấy được hắn đang tức giận, một chữ cũng không dám nói, nghĩ thầm: Hay mình đi khuyên nhủ Lâm tiên sinh một chút, đem Thịnh tổng kéo ra khỏi sổ đen?
Thịnh Diễn Chi đem điện thoại ném qua một bên, tức giận nghĩ: Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, thật là không biết tốt xấu!
Nói như thế nào cũng là hắn giúp Lâm Cẩn trả hết nợ vay nặng lãi, kết quả Lâm Cẩn thì hay rồi, sau khi sạch nợ không chỉ không có một chút cảm kích, còn đem hắn kéo vào sổ đen.
Có khác gì vong ân phụ nghĩa đâu chứ!
Đêm nay, cơn giận của Thịnh Diễn Chi khó có thể tiêu tan, thẳng đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.
******
Cuối tuần hôm nay, Thịnh Diễn Chi trở về nhà cũ thăm hai lão nhân Thịnh gia.
Thịnh lão phu nhân mang kính, ngồi ở phía trước cửa sổ cắt giấy hoa, thấy Thịnh Diễn Chi trở về liền hỏi: "Sao lại không mang theo Tinh Thần cùng nhau trở về?"
Thịnh Diễn Chi ngồi xuống trước mặt bà, nhàn nhạt nói: "Chia tay rồi."
Động tác cắt giấy của Thịnh lão phu nhân hơi ngừng lại, nhìn hắn, nói: "Sao lại chia tay?"
"Tính cách không hợp." Thịnh Diễn Chi có chút thờ ơ.
"Hừ, thấy ta già rồi, lại có lệ với ta."
"Con không có có lệ với người, con cùng hắn vẫn là nên tiếp tục làm bạn thì tốt hơn."
Thịnh lão phu nhân thở dài một hơi: "Ta vốn tưởng rằng con đã tìm được ý trung nhân rồi, về sau liền có người bầu bạn bên cạnh. Ai ngờ.....ai, rốt cuộc là con muốn mẫu người như thế nào?"
Mẫu người như thế nào?
Trong đầu Thịnh Diễn Chi không chịu khống chế, đột nhiên hiện lên gương mặt tuấn tú kia của Lâm Cẩn.
Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: "Con không thích quá cố chấp. Một chút đều không nghe lời, nói hai câu liền bỏ đi, còn kéo người ta vào sổ đen. Loại người này EQ quá thấp, tính tình cũng không tốt, không ai sẽ thích một người như vậy."
Thịnh lão phu nhân nghe ra trong đó một tia vi diệu, cười hỏi: "Là ai kéo con vào sổ đen?"
Thịnh Diễn Chi không chịu thừa nhận: "Không có ai, chỉ là ví dụ mà thôi."
Thịnh lão phu nhân nga một tiếng, tiếp tục cắt giấy hoa.
Một lát sau, bà chậm rì rì nói: "Ta thấy đứa nhỉ Tiểu Cẩn kia không tệ, đáng tiếc con không thích. Ai, đều là con tạo nghiệt, làm cho cậu bé trong khoảng thời gian này cũng không dám lại đây thăm chúng ta."
Thần sắc Thịnh Diễn Chi hơi dừng một chút, nói: "Cậu ta muốn tới đây liền tới a, liên quan gì tới con chứ, con khoá chân không cho cậu ta đi hay sao?"
Nói xong hắn liền phân phó cho lão quản gia đứng ở một bên: "Gọi cho Lâm Cẩn, mời cậu ta tới đây bồi lão phu nhân cùng lão gia tử ăn bữa cơm."
Lão quản gia khẽ gật đầu: "Vâng."
Thịnh Diễn Chi nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Nếu cậu ta có hỏi, cứ nói tôi không có ở đây."
Lão quản gia lại lần nữa gật đầu: "Tôi hiểu rồi, thiếu gia."
Thịnh lão phu nhân nhìn cháu trai mình qua mắt kính lão, như là đang suy tư chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.